Lần đầu tiên Giang Cửu Cửu gặp Dung Diệu là tại giải vô địch điền kinh thế giới bốn năm trước. Khi đó là nguyện viên đi theo đội tuyển quốc gia. Ban đầu phụ trách các môn thi khác, do nguyện viên của môn chạy ngắn đột nhiên gặp vấn đề sức khỏe nên điều sang phụ trách tạm thời.
Hoàng hôn buông xuống, bầu trời phía tây vẫn còn ánh ráng đỏ cam. Một nửa khuôn mặt cũng bị ánh chiều tà nhuộm thành sắc đỏ rực rỡ.
“Xin chào, tôi là Dung Diệu. Còn tên gì?” Buổi huấn luyện vừa kết thúc, khi Giang Cửu Cửu đang kiểm tra và sắp xếp lại dụng cụ, một chàng trai đầu húi cua mặc đồng phục đội tuyển quốc gia bất ngờ chạy đến bắt chuyện.
“Tôi là Giang Cửu Cửu.” Cô hơi ngạc nhiên, giơ tay lên chào nhẹ nhàng rồi nheo mắt mỉm .
Cô nhớ rất rõ cái tên Dung Diệu này.
Mới 22 tuổi, cậu là vận viên trẻ nhất trong tất cả các tuyển thủ tham gia nội dung chạy 100 mét lần đó. Đây cũng là lần đầu tiên cậu đại diện cho quốc gia tham gia giải đấu quốc tế.
Giống như Giang Cửu Cửu, đó cũng là lần đầu nguyện viên.
“Tôi vừa thua cược với họ.” Cậu đột ngột tiến thêm một bước, trên người còn vương mùi mồ hôi sau khi vận , không hề khó chịu.
Giang Cửu Cửu liếc về phía nhóm người phía sau cậu, ba, bốn vận viên chạy cự ly ngắn đang đứng trong bóng râm và về phía này. Cô quay lại cậu, đầy thắc mắc, chờ đợi câu tiếp theo.
“Vì … cậu có thể cho tôi số điện thoại không?”Chàng trai cao lớn đỏ bừng vành tai, lo khó xử nên vội bổ sung, “Nếu không tiện thì cũng không sao đâu.”
Cô bật . Dung Diệu lúc tập luyện thường rất nghiêm túc và ít , không ngờ khi này lại có vẻ ngại ngùng như . “Được thôi.”
Cô xé một góc tờ giấy trắng, viết số điện thoại lên đó rồi đưa cho cậu.
“Cảm ơn.” Ánh mắt chàng trai vẫn đầy ngạo nghễ, nụ lại chân thành và rạng rỡ.
Cô nhớ ngày mai sẽ diễn ra vòng loại nội dung 100 mét nam, liền nở nụ tươi tắn và nhẹ giọng : “Cố gắng lên nhé!”
Ánh nắng xiên qua tán cây, đổ bóng loang lổ trên mặt đất. Cô theo bóng lưng chàng trai đang dần khuất xa, trong lòng mơ hồ có linh cảm rằng cậu sẽ tạo nên kỳ tích.
Hai ngày sau, tại trận chung kết, Dung Diệu đã không mọi người thất vọng.
Anh là vận viên Trung Quốc đầu tiên lọt vào chung kết 100 mét nam tại giải vô địch thế giới, cũng là vận viên châu Á bản địa đầu tiên mốc 9 giây.
“Dung Diệu! Dung Diệu!” Tiếng hô vang khắp khán đài cùng với những lá quốc kỳ đỏ tung bay.
Anh không phụ lòng mong đợi, trở thành người Trung Quốc đầu tiên giành huy chương bạc nội dung 100 mét nam tại giải vô địch điền kinh thế giới năm 2019 ở Mỹ.
“I am from China.” Đó là câu trong buổi phỏng vấn trên truyền hình Mỹ. Nụ của đầy kiêu hãnh, tự hào thốt lên câu ấy.
Ai người da vàng không giỏi chạy? Ai người Trung Quốc không thể?
“Sự tồn tại của tôi là để bỏ định kiến.”
Để bỏ tất cả những định kiến rằng người Trung Quốc không giỏi trong môn chạy nước rút.
Bạn thấy sao?