Yêu Tinh Của Tổng [...] – Chương 4

8

Bình luận:

【Tôi đã nạp tiền thành viên VIP rồi, chẳng lẽ có thứ gì mà thành viên cao quý như tôi không xem?】

【Thật kỳ lạ, cặp đôi nam nữ chính bên kia ngược nhau đến chết mà tôi chẳng lòng, thậm chí còn buồn . Nhưng cặp đôi phản diện chỉ hôn nhẹ thôi cũng đủ tôi ngọt ngào đến rơi nước mắt.】

【Ai hiểu cảm giác này chứ, thật sự rất kích thích. Sự tự ti trong lòng Tống Hoài Nam khiến nghĩ rằng mình ô uế ánh trăng sáng của mình, cảm giác tội lỗi tăng đến đỉnh điểm. Nhưng nhu cầu sinh lý lại khiến không thể dừng lại, chỉ có thể tỉnh táo mà đắm chìm.】

【Xong rồi, sau lần này, nam phụ sẽ càng không thể rời xa nữ phụ. Bùa Thiên Yết cộng với tinh và bệnh kiều, các buff đã chồng đầy. Không dám tưởng tượng sự chiếm hữu của Tống Hoài Nam dành cho Trần Lê Lê sẽ mãnh liệt đến mức nào nữa.】

Kỳ phát của Tống Hoài Nam kéo dài suốt một tuần.

Đến mấy ngày cuối, tôi thực sự không chịu nổi: “Hay cứ dùng thuốc đi.”

Đôi mắt dính chặt vào tôi, như muốn khoét một lỗ trên người tôi, giọng lạnh nhạt pha chút uất ức:

“Lê Lê, thật ra em vẫn không thể chấp nhận , đúng không?”

“Đương nhiên không phải,” tôi xoa thắt lưng, khuôn mặt đẹp trai đến mức thần phật cũng phải ghen tị của , nghĩ đến những lời cay nghiệt mình từng , tự dưng chẳng còn chút bực bội nào.

Con người, đôi lúc phải trả giá cho những sai lầm tuổi trẻ.

Tôi cam chịu cầm lấy áo choàng tắm: “Em đi tắm trước.”

Tống Hoài Nam lẽo đẽo theo sau: “Được, chúng ta cùng đi.”

Tôi: “…”

Những ngày không khác gì bị giam cầm này cuối cùng cũng có bước ngoặt vào ngày tuyết đầu mùa.

Tống Hoài Nam phải tham dự một buổi dạ tiệc thương mại ở thành phố H.

Là vợ , tôi cũng nhận thiệp mời.

Mấy buổi tiệc kiểu này, uống rượu, ca hát, khoe mẽ hình thức, tôi chưa bao giờ hứng thú.

Nhưng khi nghe những người trong giới kinh doanh bàn tán sau lưng, ghét bỏ tôi độc ác, mong tôi đừng xuất hiện…

Tôi lại muốn đi.

Không thích tôi à? Vậy thì tôi xuất hiện cho đã.

Sau khi thay váy xong, tôi lại thấy những bình luận quen thuộc:

【Nữ phụ cẩn thận nhé, dạ tiệc này có nữ chính. Theo cốt truyện, đây là thời điểm cảm giữa nữ chính và nam phụ phát triển.】

【Thật sự không hiểu vì sao fan của Trần Lê Lê ngày càng đông. Cô ấy đã bao nhiêu chuyện xấu, đâu phải giả.】

【Vì chúng tôi là dân công sở, không thể đồng cảm với kiểu nữ chính Mary Sue mà cả thế giới đều quý, bất chấp sống chết của các nhân vật phụ. Với lại, nữ chính cũng chẳng phải người tốt đẹp gì.】

“Nếu em đổi ý, sẽ ở nhà với em.”

Tống Hoài Nam ôm lấy tôi từ phía sau, hình ảnh trong gương đẹp đến mức đáng ghen tị: trai tài sắc, đẹp đôi không chê vào đâu .

Tôi : “Không sao đâu, mặt em dày lắm, đi thôi.”

9

Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để gặp người quen tại buổi tiệc.

Nhưng không ngờ, người đầu tiên tôi thấy lại là bố mẹ mình.

Tô Đình, người vốn luôn để mặt mộc, lần này lại mặc váy dạ hội và đi giày cao gót.

Tuy nhiên, dáng vẻ rụt rè của ta trông hoàn toàn không hòa hợp với bầu không khí xung quanh.

Mẹ tôi ân cần giúp ta chỉnh lại mái tóc.

Nhìn thấy tôi, Tô Đình lập tức khoác tay mẹ tôi, ngọt ngào:

“Mẹ ơi, mẹ xem, chị Lê Lê cũng tới rồi.”

Tôi ngỡ mình nghe lầm: “Cô vừa gọi mẹ tôi là gì?”

“À đúng rồi, Lê Lê, chị chắc chưa biết. Em đã nhận bác mẹ nuôi. Trước đây giữa chúng ta có chút hiểu lầm và không vui, không sao, sau này chúng ta là người một nhà rồi.”

Bố tôi gật gù đầy mãn nguyện:

“Vẫn là Tô Đình biết điều, rộng lượng, xem trọng thân. Không giống con, từ nhỏ ở với ông bà nội, tính cách bướng bỉnh, đến giờ vẫn không thân thiết với bố mẹ.”

Tô Đình nở nụ như hoa:

“Chị Lê Lê, đây là thiệp mời đính hôn của em và Tiểu Phi. Nghĩ đi nghĩ lại, em thấy tự tay trao cho chị vẫn tốt hơn.”

“Ai là em ?” Tôi nhận lấy thiệp mời, rồi thẳng tay ném vào thùng rác.

“Trần Lê Lê, quá đáng rồi đấy,” bố tôi cau mặt, nghiêm khắc quát, “Xin lỗi Tô Đình ngay!”

“Quá đáng?” Tôi nhếch môi lạnh:

“Tôi nhớ lúc Tô Đình qua lại với Thẩm Phi, hôn ước giữa tôi và ta vẫn chưa hủy. Lúc hai người nhận ta con nuôi, cũng chẳng thèm hỏi ý kiến tôi, đứa con ruột này. Thế này mới chỉ gọi là quá đáng thôi à?”

Mắt Tô Đình lập tức ngấn nước:

“Chị Lê Lê, em và Tiểu Phi nhau thì có gì sai? Chị bao lâu không về nhà, bác trai bác không ai bầu , em chỉ giúp chị tròn đạo hiếu thôi. Sao chị nhất định phải khó em?”

Tôi phát ngán với kiểu khóc lóc này của ta, nghe mà đau cả đầu:

“Tình của hai người không thay đổi sự thật là chen chân vào người khác. Còn nữa, không phải tôi không về nhà, mà là họ đuổi tôi đi, bảo không có đứa con như tôi. Nếu thánh mẫu thế, sao lúc đó không đứng ra vài câu đại lượng tha thứ?”

Nói xong, tôi cầm ly rượu định bỏ đi.

Tô Đình hình như muốn đuổi theo, lại dẫm phải váy tôi, ngã sõng soài.

May mà tôi có kinh nghiệm nhiều năm đi giày cao gót, giữ thăng bằng .

Người không bị kéo ngã, rượu trong ly lại hắt ra ngoài, phần lớn đổ lên người Tô Đình.

Cú ngã này không to không nhỏ, vừa đủ để thu hút sự ý của những người xung quanh.

Thẩm Phi và Tống Hoài Nam kết thúc cuộc trò chuyện riêng, bước lại gần.

Xung quanh bắt đầu vang lên tiếng xì xào:

“Lại là Trần Lê Lê, đây là lần thứ mấy ta chuyện với Tô Đình rồi.”

“Thật đáng sợ, người phụ nữ này trước mặt bao người mà dám đẩy người khác ngã, còn hắt rượu. Đây không phải bắt nạt thì là gì?”

“Tâm địa độc ác như , chẳng trách Thẩm Phi thà lấy Tô Đình – người chẳng có nhan sắc lẫn tiền tài – cũng không chọn ta.”

“Chuyện gì ?”

“Không sao chứ?”

Thẩm Phi và Tống Hoài Nam gần như đồng thanh, Thẩm Phi đang đỡ Tô Đình.

Còn Tống Hoài Nam thì lo lắng tôi.

“Chồng ơi, váy của em bẩn rồi, cái này là phiên bản giới hạn toàn cầu, rất khó mua lại .”

Nhìn vết rượu vang trên váy, tôi vừa đau lòng vừa phàn nàn với Tống Hoài Nam.

“Không sao, miễn em không sao là . Nhãn hiệu này sắp ra bộ sưu tập mới, đến lúc đó chúng ta mua thêm.”

Bình luận:

【Trời lạnh rồi, có thể cho tôi đút tay vào ví của Tống tổng để sưởi ấm không?】

【Nhìn mà so sánh, cặp đôi phản diện của chúng ta đúng là bình thường hơn cặp nam nữ chính nhiều. Nữ chính chỉ biết khóc lóc nũng nịu, nam chính thì bày ra vẻ siêu nam tính. Thật đau đầu.】

“Tống đại ca, là chồng của Trần Lê Lê?”

Tô Đình lảo đảo đứng lên, hết tôi rồi lại Tống Hoài Nam, vẻ mặt không thể tin nổi.

10

【Sắp tới rồi, sắp tới rồi, cảnh “lộ bài” kinh điển đây rồi. Trước giờ Tô Đình không hề biết thân phận thật của Tống Hoài Nam, cứ như ánh mặt trời ấm áp mang lại cho nam phụ rất nhiều sự an ủi. Trong lòng ấy, ta không nhất thiết thua nữ phụ đâu.】

【Người trên, “an ủi” chắc không phải vụ Tô Đình tưởng nhầm Tống Hoài Nam là người nghèo, mua cho ấy ly sữa nóng rồi đổ hết lên người chứ? Ừ thì, đúng là ấm, theo nghĩa đen.】

【Đôi khi tôi thực sự thấy nữ chính cũng kiểu trà xanh. Cả người toàn đồ hiệu mà lại trông như không có cơm ăn. Vậy mà trong truyện, đám đàn ông cứ thích kiểu đó, thật chán.】

Thẩm Phi với vẻ bối rối: “A Đình, em quen Tống Hoài Nam à?”

Tô Đình gật đầu, biểu cảm càng thêm đáng thương:

“Không ngờ một người tốt như Tống lại ở bên…”

“Ở bên một người như tôi, đúng không?” Tôi lạnh lùng tiếp lời giúp Tô Đình.

Tô Đình vẫn chưa thoát khỏi trạng thái bị sốc, ánh mắt đầy vẻ hoang mang:

“Anh Tống, luôn biết người em kể xấu là chị Lê Lê?”

Tống Hoài Nam: “Biết.”

Tô Đình càng ngạc nhiên: “Vậy cảm thấy những việc chị ấy là đúng sao?”

“Không đúng.”

Khóe môi Tô Đình khẽ cong lên, ánh mắt lóe lên chút đắc ý rồi nhanh chóng biến mất.

Nhưng tôi thấy.

Thẩm Phi, có vẻ muốn nhân cơ hội trả thù vì bị tôi bẽ mặt trước đây, liền thêm dầu vào lửa:

“Lê Lê, dù sao hôm nay mọi người cũng đông đủ, giờ xin lỗi vẫn còn kịp.”

Tôi dõng dạc từng chữ:

“Tôi là người thẳng tính, sai sẽ nhận. Tô Đình, có thể ghét tôi, trả thù tôi, chọc tôi. Nhưng tôi tuyệt đối không xin lỗi.”

Bình luận:

【Hào quang nữ chính mạnh đến thế sao? Bố mẹ, thanh mai trúc mã, bè… Giờ đến cả nam phụ cũng sắp bị kéo về phía ta. Chẳng lẽ Lê Lê của chúng ta thật sự phải độc đến cuối cùng?】

【Cặp đôi phản diện cố gắng đến thế, cuối cùng vẫn không thoát khỏi số phận bi kịch sao? Tôi thừa nhận mình đã sai khi thích cảnh “giam cầm”. Là fan CP, tôi vẫn mong họ có một cái kết đẹp. Nhất là nữ phụ, tôi thật sự bị ấy cuốn hút rồi.】

Tôi tưởng mình đã trải qua nhiều chuyện đến mức trở nên mạnh mẽ và bình tĩnh.

Nhưng tim vẫn không thể ngừng đập thình thịch.

Tống Hoài Nam nhẹ nhàng ôm eo tôi, khẽ vỗ về:

“Lê Lê đúng là đã một số việc không đúng. Cô ấy không phải người hoàn hảo về đạo đức, có chút tính công chúa, cao ngạo và bốc đồng.”

“Nhưng thì sao? Tôi ấy.”

“Hơn nữa, những điều các người , là cái của các người về Trần Lê Lê. Trong mắt tôi, ấy là người tốt nhất trên đời. Tôi còn không xứng với ấy.”

Đây là lần đầu tiên, tôi nghe ba chữ “tôi em” từ miệng Tống Hoài Nam.

Lời vừa dứt, cả khán phòng xôn xao.

Sắc mặt Tô Đình tái mét: “Anh Tống, sao có thể không phân biệt đúng sai như …”

“Đã muốn phân biệt rạch ròi thế, trả lời trước vài câu hỏi của Lê Lê. Tại sao chen chân vào khi Thẩm Phi vẫn còn hôn ước? Tại sao hoại mối quan hệ của Lê Lê với bố mẹ và bè, để rồi thay thế ấy?”

“Những việc đó không biết là sai à? Nhưng vẫn . Nếu Lê Lê thực sự độc ác, ấy đáng ra phải phơi bày hết mọi chuyện này ra, chứ không chỉ đôi co với về vài chuyện nhỏ nhặt.”

“Tô Đình, trước khi xét nét người khác, hãy tự hỏi bản thân có thực sự trong sạch không. Trước khi bắt người ta xin lỗi, hãy tự hỏi mình có đáng tha thứ không.”

Tô Đình bị đến mức cứng họng, mãi một lúc sau mới yếu ớt đáp:

“Không mới là kẻ thứ ba. Trần Lê Lê chỉ mất hôn ước và quyền thừa kế của nhà họ Trần, còn em suýt mất cả cơ.”

Bình luận và tiếng xì xào:

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...