Mùa thu thứ ba mươi hai của Giang Thận, ngồi trên xe lăn.
Làn gió lạnh ảm đạm thổi qua.
Vệ Minh bước vào nhà, giẫm lên lá vàng khô rải rác trên mặt đất. Cậu Giang Thận đang ngồi bên cửa sổ, cả người xanh xao gầy gò, dùng ngón tay vuốt ve bức tranh, ánh mắt sâu thăm thẳm.
Anh thông minh, xuất chúng, lại chưa từng đương cùng nào. Người đời đều truyền tai nhau, rằng Giang Thận vốn không thích phụ nữ.
Nhưng Vệ Minh luôn có cảm giác, rằng ánh mắt mà Giang Thận trong tranh, chất chứa đầy sâu sắc, dường như muốn xuyên qua bức tranh để chạm tới đó .
“Sao ?” Anh ngồi trên xe lăn, trầm giọng .
Tuy ngồi trên xe lăn, giọng của vẫn mang lại cho người ta một cảm giác uy áp, khí thế. Nó giống như những tảng đá cao ngất ngưởng, đè nặng tới mức khiến Vệ Minh không thể thở nổi.
Vệ Minh nhanh chóng đè nén suy nghĩ trong lòng, cung kính : “Hai người trong ngục kia, hình như cũng sắp chết rồi…”
Vệ Minh biết rõ, hai người trong ngục kia, căn bản không phải hung thủ chết người trong lòng của Giang Thận, kia là tự sát.
Hung thủ vốn dĩ phải bị đưa đến đồn cảnh sát và xử lý theo pháp luật, lại bị Giang Thận tráo người.
Anh giam cầm bọn họ trong ngục tối, tra tấn bọn họ từ ngày này qua tháng nọ.
Những cách thức tra tấn đó, thậm chí còn khiến một số người can đảm như bọn họ cũng phải rùng mình lên khi thấy.
Giang Thận thì có vẻ tỉnh táo lại rất điên rồ.
Vệ Minh đã bí mật điều tra lai lịch của kia. Cậu phát hiện, đó là một người vô cùng độc ác và tàn nhẫn, đến mức chúng xa lánh, thậm chí đều rằng “ ấy đáng chết.”
Trên đời này, sợ rằng chỉ có Giang Thận mới coi ấy như trân bảo, báu vật thôi.
Giang Thận quay đầu lại, vào mắt Vệ Minh.
Vệ Minh vội vàng cúi đầu : “Giang tổng, có cần gọi bác sĩ tới hay không?”
Giang Thận đặt hai người kia tới bờ vực của cái chết, sau đó sẽ giành lại họ từ tay tử thần, sau đó lại tiếp tục hành hạ họ hết lần này đến lần khác, cứ lặp đi lặp lại như … Đặt người ta vào thế tuyệt vọng như , đổi lại là ai thì cũng sẽ phát điên thôi.
“Đúng rồi.” Vệ Minh cân nhắc : “Giang tổng… Đã đến lúc phải trị liệu rồi.”
Có lẽ là báo ứng. Vài năm trước, Giang Thận bị kẻ thù trả thù, bị phế mất đôi chân. Đồng thời chẩn đoán mắc ung thư não, chẳng sống bao lâu nữa.
Mỗi tháng, đều phải trị liệu, nếu không hoàn toàn không thể sống sót nổi.
Đáng lí mỗi ngày đều phải uống một ít thuốc giảm đau, Giang Thận lại cố chấp bỏ qua. Cho nên mỗi đêm Vệ Minh đều nghe thấy tiếng Giang Thận hét lên đầy đau đớn.
Anh không khác gì một cái xá/c không hồn, chỉ khi nào chết đi mới có thể giải thoát.
Nhưng từ năm ngoái đến nay, Giang Thận vẫn luôn kiên quyết chịu đựng nỗi đau sau mỗi lần trị liệu, mong manh tới mức, tưởng chừng như sinh mệnh có thể lụi tàn bất cứ lúc nào.
Vệ Minh mơ hồ cảm giác , Giang Thận là đang chờ đợi điều gì đó.
Anh nguyện ý chờ đợi, mong mỏi phép màu xuất hiện.
–
Mùa đông năm nay trời cực kỳ lạnh, khiến các y bác sĩ không dám phẫu thuật cho , Giang Thận không quan tâm, nhất quyết muốn phẫu thuật.
“Sao … Ngài vẫn ổn chứ?”
Trong giây lát, Giang Thận sửng sốt. Lần đầu tiên im lặng một cách kỳ lạ, không nên lời, tự hỏi bản thân có thể sống thêm bao lâu.
Các tế bào ung thư đã lan rộng khắp cơ thể, đặc biệt là khối u não đang chèn ép các dây thần kinh. Ca phẫu thuật đầu tiên nhanh chóng kết thúc, kế tiếp là ca phẫu thuật thứ hai, thứ ba, hiệu quả vẫn chưa rõ rệt.
Y bác sĩ từng đề nghị Giang Thận nên tiến hành xạ trị toàn bộ não bộ. Ban đầu Giang Thận đồng ý, sau khi nghe rằng xạ trị toàn bộ não bộ có thể mất trí nhớ hoặc thậm chí là suy giảm nhận thức, Giang Thận liền không chút do dự mà từ chối.
Chưa từng thấy qua một người vừa cố chấp lại mâu thuẫn như .
Anh giống như đang gắng hết sức để tồn tại, lại không hề có ý chí theo đuổi sinh mệnh gì cả.
“Tôi có thể sống tới mùa xuân hay không?” Giang Thận hỏi.
Y bác sĩ im lặng.
“Làm thế nào để tôi đợi đến Tết Nguyên Đán nhỉ?”
Câu trả lời lần này vẫn là im lặng.
Giang Thận khúc khích: “Chắc tôi sẽ sớm biết thôi.”
Bác sĩ trẻ không nhịn mà an ủi : “Nếu như Giang tiên sinh tự chăm sóc bản thân mình thật tốt, thì phép màu và kì tích sẽ xuất hiện thôi.”
“Cảm ơn.”
Giang Thận đột nhiên ho khan, tấm lưng gầy gò khẽ cong lại. Sau khi ho mấy lần mới dừng lại, lồng ngực yếu ớt run rẩy, giơ tay ra, trong lòng bàn tay là một vũng máu đỏ tươi.
“Mở cửa sổ.”
Người đàn ông lau tay sạch sẽ, sau đó quay xe lăn về phía cửa sổ như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Tôi muốn thấy chúng.”
Ngoài cửa sổ là một vườn hoa hồng, mỗi bông đều do Giang Thận đích thân gieo trồng, chăm sóc.
Gió lạnh thổi qua cơ thể ốm yếu của Giang Thận, khiến như chợt tỉnh lại, vườn hồng bằng ánh mắt tràn đầy dịu dàng.
Y bác sĩ cũng chợt nhận ra, hoa hồng nở rộ vào mùa xuân, cho nên Giang Thận mới muốn cố tới mùa xuân năm sau, để ngắm những bông hồng do đích thân mình trồng nở rộ?
Y bác sĩ thầm nghĩ, bệnh đúng là nặng thật, có ai lại hoa như mạng thế kia bao giờ.
–
Giang Thận là nhân vật truyền kì của thành phố C, khiến ai ai cũng phải khiếp sợ.
Đám cáo già chinh chiến thương trường nhiều năm cũng phải chịu thua mà mắng hai tiếng ma quỷ. Nhưng họ lại không biết hoàn cảnh trưởng thành của khắc nghiệt thế nào.
Ngay cả Giang Thận cũng cảm thấy bản thân vô cùng bện/h hoạn, không giống người thường.
Anh như chó hoang, như vật hoang dã, không ngừng xông về phía trước tranh giành thức ăn, sao có thể giống với người thường ?
Anh sẽ thản nhiên mỉm , phớt lờ mấy lời mắng mỏ, chửi bới của người khác. Nhưng sau đó, sẽ âm thầm đáp trả, khiến những người đó phải trả giá gấp chục lần.
Những kẻ trên thương trường đều tàn nhẫn, đáng khinh như .
Trước đây luôn mơ tới điều này, khi giấc mơ thành sự thật, lại phải đối mặt với tuổi thơ đầy khó khăn và vất vả của mình.
Giang Thận lạnh lùng những ký ức chồng chéo trong giấc mơ.
Mọi thứ dần trở nên giống nhau, không cha mẹ tìm thấy, không học hành tử tế, không phong quang tễ nguyệt, không nhỏ khen ngợi, cũng không mang lại hạnh phúc cho nhỏ.
Tất cả đều giống với , nhỏ trong ký ức của lại không xuất hiện.
Hình ảnh trên hiện diện hằng ngày, chứ không đơn thuần là cảnh trong mơ. Trong giấc mơ ấy, đã cùng nhỏ đi du lịch nhiều nơi, nếm trải qua đôi môi của nhỏ, và sẵn sàng cúi đầu trước ấy.
Cô nhỏ với nụ ngọt ngào ấy, tưởng chừng như ở ngay trước mắt, khi nhắm mắt lại và mở mắt ra, thì chỉ còn lại nỗi đơn cùng bóng tối bao trùm.
Anh bắt đầu bực bội với những gì mình có trong mơ, bởi trong thực tại, ngoài ôm ấp những vọng tưởng xa vời, thì có thể gì ?
Anh mơ ước mọi thứ trong giấc mộng đẹp tuyệt vời ấy, và bùm, bỗng một ngày khi mở mắt ra, lại thấy nhỏ đang nằm cạnh mình.
Cô ấy trông dễ thương hệt như trong giấc mơ của .
Nhưng còn chưa dám đưa tay chạm vào , chưa dám chuyện với , thì đã sợ đến mức bật thốt và rơi ra khỏi giấc mơ.
Anh thức dậy, bắt đầu tìm kiếm nhỏ.
Sau đó thực sự tìm ra nhỏ của mình – Ôn Ninh, thế giới đã sớm không còn người như nữa rồi.
Hung thủ dựa vào tiền bạc, danh vọng và vận may để che giấu sự thật.
Đồng dạng, cũng dựa vào thế lực của mình để trả thù hắn.
Giang Thận thường nghĩ, nếu không chết, thì có phải bây giờ, đã trở thành phu nhân của mình hay không.
Vào cuối mùa đông, trời chợt ấm rồi lại chuyển lạnh.
Giang Thận lại nằm mơ thấy nhỏ của mình, từ xa chạy về phía , sau đó lao vào vòng tay của .
Thân thể thiếu nữ ấm áp, hương thơm xua tan khí lạnh.
Khiến cảm thấy dễ chịu.
Cô nhỏ ngẩng đầu lên, cẩn thận : “Anh có biết em là ai không? Biết không…”
“Anh biết.”
Giang Thận đưa tay định chạm vào mặt , tay lại chuyển hướng, quay sang phủi đi chiếc lá khô trên vai .
“Anh biết.” Giang Thận cố gắng hết sức, muốn khiến trong mộng của mình mỉm .
“Anh biết Ninh Ninh.”
Cô nhỏ không đáp lại mà nặng nề gật đầu.
Cô và cùng sống với nhau giống như một gia đình, cố gắng trang trí căn phòng theo ý thích của nhỏ.
Anh cùng đi tới biển câu cá dưới băng, cùng đi xây lâu đài cát.
Cô thích nhất là ngồi trên xe lăn rồi đẩy đi lang thang quanh đảo.
Cả hai đều ngầm đồng ý, không nhắc đến chuyện bện/h của .
Hai người Hứa Gia Minh cũng thả ra, hắn muốn gọi cảnh sát bị Giang Thận ngăn lại.
Bởi vì ở đây không có nhiều người, nên họ đã tất cả những chuyện mình muốn, không để lãng phí một phút giây nào.
Giang Thận cầm cự đến tận đêm Giao thừa, ngồi trong phòng gói sủi cảm cùng Ôn Ninh. Giang Thận không còn sức để gói chặt sủi cảo, thế nên cứ im lặng Ôn Ninh.
Cô nhỏ giơ chiếc sủi cảo xấu xí vô cùng dễ thương lên, tức giận : “Chiếc sủi cảo em gói lần đầu tiên đấy, phải nể mặt em, nhất định phải ăn sạch sẽ.”
Nói xong, ấy lại bực bội đặt chiếc sủi cảo xuống.
“Nghĩ lại thì, nó xấu như , nhất định sẽ rất ngon, nên lại không có phúc ăn nó rồi.”
Cách đây vài ngày, bện/h của Giang Thận nhanh chóng chuyển biến xấu đi, đến mức không thể ăn uống nữa.
Giang Thận Ôn Ninh, lén lau nước mắt.
“Trở về thôi.” Thanh âm nhẹ nhàng vang lên.
Đêm nay, không muốn để nhỏ thấy bộ dạng xấu xí của mình.
“Phải đi rồi, còn chưa xem hoa hồng nở rộ vào mùa xuân nữa.”
Giang Thận ngước mắt ra ngoài cửa sổ, đáng tiếc hai tháng nữa hoa hồng mới nở.
Nhưng ngày này rồi cũng sẽ tới.
Đến giờ đi ngủ, Ôn Ninh ầm ĩ không muốn trở về phòng, Giang Thận nài nỉ mãi mới thỏa hiệp.
“Vậy thì hôn em một cái, hôn xong có thể đi ngủ.” Cô nhỏ giận dữ thì thầm.
Giang Thận đưa tay lên, vuốt ve hốc mắt hơi đỏ của với vẻ mặt dịu dàng.
“Đừng rối.”
Một bông hồng rực rỡ.
Chỉ cần tạm thời ở trong vườn là đủ rồi, không cầu ngắm nó nở rộ.
“Ninh Ninh, năm mới vui vẻ.”
–
Giang Thận không cần chờ đợi Tết đến nữa, bởi đêm giao thừa hôm nay của , đã tràn ngập trong hương vị sủi cảo rồi.
Khu vườn đầy hoa hồng và trái tim đang nở rộ.
[Kết thúc ngoại truyện]
Bạn thấy sao?