Yêu Thương Vô Điều [...] – Chương 2

Tôi bị nắm lấy tay và kéo vào trong xe.

Có thể , từ trước tới nay, tôi chưa bao giờ thấy Giang Thận đáng sợ như .

Lần đầu gặp , Giang Thận chỉ mới chín tuổi.

Anh bị đẩy xuống bùn, bị nhiều đứa trẻ đánh đập.

Tôi run lên vì tức giận và hét lên: “Dừng lại.”

Thằng nhóc đánh tàn nhẫn nhất nhe răng với tôi.

“Một mình mày mà muốn giúp đỡ thằng con hoang này á?”

A ha-

Tôi đá thằng nhóc, tái hiện hoàn hảo khuôn mặt kiêu ngạo, không coi ai ra gì của nữ phụ độc ác.

“Nếu đán/h thì cứ đán/h đi, đây này, vẩy bùn lên người tao đi. Đây là phiên bản giới hạn toàn cầu đấy. Mày đủ tiền đền không?”

Đám ranh con này nghe thì chả sợ chết khiếp.

Tôi xua xua tay, ra hiệu cho dàn vệ sĩ đen phía sau lùi lại.

Giang Thận nhỏ chống hai tay xuống đất, từ từ đứng dậy từ mặt đất lầy lội.

Máu chảy ra từ trán trộn lẫn cùng bùn đất, trông thật kinh khủng.

Đôi mắt đen sâu thăm thẳm, điềm tĩnh và cam chịu.

Thành thật mà , khi ấy trông giống hệt như một con chó nhỏ im lặng.

Tôi có chút nghi ngờ, đây có phải là boss phản diện trong tương lai hay không?

Boss phản diện sẽ như này á?

Giang Thận nhỏ giống như nhận chủ, cứ đi theo tôi một nèo.

Máu trên người vương vãi khắp mặt đất, như thể không biết ngừng lại.

Chỗ má/u này mà không mang đến mấy hàng ăn để món tiết canh, thì đúng là phí phạm của trời mà.

Tôi dừng lại.

“Đừng đi theo tôi nữa. Anh không đẹp trai. Tôi không có hứng thú.”

Ánh mắt Giang Thận nhỏ vẫn kiên định tôi chằm chằm.

Tôi bị chằm chằm đến mức da đầu tê dại.

Tại sao lại cảm thấy chi tiết này quen thuộc thế nhờ?

Cứu rỗi nhân vật phản diện đang gặp nguy hiểm, từ đó trở thành ánh trăng sáng chết sớm, mà không có của nhân vật phản diện…

Ngay lập tức, tôi trở nên cảnh giác. Toàn thân trên dưới viết đầy hai chữ từ chối.

Giang Thận nhỏ lặng lẽ đi đến bên bờ sông, múc một vốc nước lên rửa mặt rồi từ từ quay lại chỗ tôi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn có chút phúng phính của trẻ con, đôi mắt lạnh lùng khó tả. Khi hạ mắt xuống, có thể thấy hàng mi dày và dài, đôi môi hơi mím lại đầy vẻ chờ đợi. Đứng trước nhiều người vẫn giữ vẻ cư xử đúng mực.

Trên sống mũi có một vết sẹo, thế cũng không ảnh hưởng tới mỹ cảm, ngược lại, nét tương phản này lại càng tăng thêm mỹ cảm trên gương mặt .

Này, này, này.

Trong tiểu thuyết cũng không có nhân vật phản diện lại đẹp trai như .

“Tôi không xấu.”

Vâng, đẹp trai!

Nhưng dù có đẹp trai đến đâu, vẫn chỉ là một nhân vật phản diện định sẵn sẽ chết không toàn thây.

Ai thèm lập CP với chứ?

Giọng của Giang Thận nhỏ khàn khàn, ánh mắt lóe lên những tia sáng rời rạc.

“Em có thể cho tôi mượn một ít tiền không?”

?

Bạn có muốn nghe thử những gì ta vừa không?

Từ bạch nguyệt quang tới máy rút tiền bị lợi dụng, khoảng cách có cần phải lớn như không?

Vậy nên, tôi chỉ là một nữ nhân vật phụ bình thường thôi!

Nhân vật phản diện cúi đầu, chân mân mê hòn sỏi dưới đất, giọng điệu khàn khàn :

“Tôi…tôi cần một ít tiền.”

“Tôi sẽ trả lại cho em!”

Giang Thận nhỏ lo lắng đến mức khóe mắt đỏ bừng, bất an siết chặt tay áo.

Thật là một vấn đề lớn mà.

Tôi huơ huơ cánh tay nhỏ của mình, đưa cho mười nhân dân tệ.

“Nhớ trả lại cho tôi đấy nhé.”

“Hơn nữa phải tính thêm lãi suất. Anh có hiểu lãi suất là gì không?”

Mặc dù trong tài khoản của tôi, tài sản có đến hàng chục triệu. Nhưng hoa hồng thì tôi vẫn phải lấy, không thể để tiền chảy đi vô ích .

“Cảm ơn.”

Giang Thận nhỏ đưa tay đón lấy tiền, sau đó ngẩng mặt lên và nở một nụ thoáng qua.

Mọi vẻ u ám trên khuôn mặt đều biến mất, trông như một cậu bé tươi sáng, giản dị và vui vẻ.

Ôi.

Trôi qua hơn mười năm, cậu bé ngây thơ, đơn thuần ngày nào trong ký ức tôi, sao lại dần trở lên biến thái thế này?

“Em đang nghĩ gì thế?”

Phiên bản phóng to của Giang Thận nhỏ bất ngờ xuất hiện trước mắt tôi, khiến tôi choáng ngợp trước vẻ đẹp trai vô đối này.

“Em đang tự hỏi liệu có trả lại tiền cho em không.”

Mười nhân dân tệ cộng với lãi suất hơn mười năm là một số tiền rất lớn đấy.

Nếu đòi thì túi tiền của tôi cũng tăng lên kha khá.

Nghe tôi thế, Giang Thận không nên lời. Trong suốt chuyến đi ấy, cũng không thêm gì nữa.

Bầu không khí trong xe vẫn cứ tĩnh lặng, cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên.

Tôi ngay lập tức đưa tay ra, nhấn và giữ máy*.

(Khúc này kiểu nữ chính tắt âm lượng chuông đi, không tắt cũng không nghe máy ấy.)

Trong xe của nhân vật phản diện mà dám nhận cuộc gọi từ kẻ thù của , trừ khi tôi chán sống rồi.

“Tại sao em không nghe máy?”

“À, ừm.. cuộc gọi quấy rối ấy mà.”

“Là Hứa Gia Minh, thấy rồi.”

Giang Thận tấp xe vào lề và dừng xe lại, đôi bàn tay gầy guộc đặt trên vô lăng, liên tục gõ xuống.

“Nghe máy đi.”

“Có cần xuống xe tránh đi không?”

Ánh mắt đen láy, tĩnh lặng. Khoé môi nở một nụ lạnh lùng.

Tôi nhớ rất rõ ràng.

Lần trước cũng nở một nụ như thế.

Ngày hôm sau, tập đoàn Trần thị vốn dĩ vô cùng giàu có lại sản.

Nam chính à, haizz, hôm nay định sẵn, hoặc là chết hoặc là tôi sống.

Tôi bộ tự nhiên, cầm điện thoại lên nghe.

Hứa Gia Minh mắng tôi:

“Ôn Ninh, bị bện/h à? Ngày mai còn không tới việc thì cút khỏi đây!”

Lúc này, theo quỹ đạo của cuốn tiểu thuyết, tôi vốn nên tiếp tục thư ký cho Hứa Gia Minh.

Vấn đề là.

Hiện thực của cuốn tiểu thuyết đã sụp đổ thành cái dạng gì rồi? Nữ phụ độc ác là tôi đây, đã lên giường với nhân vật phản diện! Thế thì tại sao tôi còn phải cật lực thực hiện cái nhiệm vụ tồi tệ này?

Để đóng vai một chó liếm* giỏi, tôi đã thư ký cho Hứa Gia Minh trong nửa năm.

(Chó liếm: chỉ loại người không từ thủ đoạn để tiếp cận và lấy lòng người khác; vô cùng đeo bám.)

Mỗi ngày đều dậy sớm hơn gà và ngủ muộn hơn chó.

Hứa Gia Minh, tên đĩ khốn nạn này thậm chí còn không thèm trả cho tôi một đồng lương.

Hắn ta thậm chí còn không ký hợp đồng lao với tôi, tất cả chỉ dựa vào tôi liếm hắn.

Tên đĩ ngựa!

“Hứa Gia Minh, đợi thư từ luật sư đi!”

Nói xong tôi liền cúp máy cái rụp, nhanh tay thêm số của hắn vào danh sách đen.

Giang Thận khúc khích, đôi mày nghiêm nghị thường ngày cũng nhiễm đầy ý .

Anh trai phản diện à, không cần phải hả hê khi người khác gặp hoạ như đâu.

“Anh biết một số luật sư giỏi, sẽ giới thiệu cho em.”

Giang Thận hành rất nhanh, ngay đêm đó đã gửi ID WeChat của các luật sư cho tôi, như thể sợ tôi sẽ hối hận .

Tôi thêm từng người một vào danh sách bè.

Đột nhiên, tin nhắn WeChat của Hứa Gia Minh xuất hiện.

“Cô đang cố sự với tôi phải không?”

Tôi trả lời lại: “đồ ngốc”, định khéo léo xóa số liên lạc của hắn đi.

“Ôn Ninh, có tin tôi tiết lộ bí mật của không?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...