Vậy còn tôi, tôi là gì trong mối này?
4
Tôi chụp lại màn hình, quay video và giữ lại tất cả bằng chứng.
Tối đó, Vệ Nhiên về nhà, mang theo rất nhiều đồ mới.
Anh ta luôn thích thử những điều mới mẻ, đặc biệt thích dùng dụng cụ, khiến tôi phải đối phó mỗi lần rất vất vả.
“Không , mấy ngày này em đến kỳ kinh nguyệt rồi.”
Vệ Nhiên khựng lại một chút, vẫn đè lên tôi:
“Thế dùng tay và chân đi, không? Anh sẽ nhẹ nhàng thôi.”
“Không , không thể.”
Vệ Nhiên dỗ dành tôi vài lần tôi đều từ chối.
Anh ta rõ ràng có chút không vui, không nổi giận.
Anh lấy cho tôi miếng dán ấm và nấu một cốc trà gừng đường đỏ:
“Vậy em nghỉ ngơi đi, đến công ty xử lý chút việc.”
Bạn tôi từng với tôi:
“Cậu không biết trân trọng gì cả, đàn ông cậu thì mới suốt ngày nghĩ đến chuyện đó. Gần ba mươi rồi mà vẫn như thằng nhóc mới ấy.”
“Chứ như ông nhà tôi thì thôi rồi, nằm ì ra chẳng khác gì con lợn chết, đâu còn chút đam mê như hồi mới nữa.”
Tôi từng cũng nghĩ như .
Vệ Nhiên chưa bao giờ keo kiệt trong việc bày tỏ sự đam mê đối với cơ thể tôi, tôi đã quên rằng, và dục của đàn ông có thể tách biệt.
Tôi tự hỏi mình, nếu tôi là Vệ Nhiên, liệu tôi có đối xử thô lỗ với người trong lòng mình như không?
Giống như ta đã viết trong bài đăng:
【Em là ánh trăng sáng ngời, tôi không dám chạm vào, ánh trăng chiếu rọi qua tôi đã đủ khiến tôi cảm thấy vinh dự.】
Còn lần đầu tiên của chúng tôi, ở trong khách sạn, trên chiếc ga trải giường rẻ tiền và sự thô bạo không kiêng nể.
Hóa ra và không khác nhau nhiều đến .
5
Tôi âm thầm theo dõi Vệ Nhiên, thấy ta bước vào một tiệm bánh.
Chu Vãn Nguyệt mặc váy trắng, bước ra đón.
Cô ấy trông rất vui mừng, cứ nắm lấy tay Vệ Nhiên không chịu buông, thái độ của Vệ Nhiên lại rất lạnh nhạt, ta đẩy ra:
“Tiệm này tặng em, sau này đừng liên lạc với tôi nữa.”
Chu Vãn Nguyệt không để tâm, cứ quấn lấy ta:
“Em không tin, sao có thể không gặp em .”
Hai người giằng co qua lại, nước mắt của Chu Vãn Nguyệt sắp tuôn trào.
Cuối cùng, Vệ Nhiên không kiên nhẫn nữa, đẩy ấy vào góc tường:
“Đừng hối hận.”
Dưới ánh đèn đường vàng vọt, hai người họ hôn nhau.
Còn tôi ẩn nấp trong góc, tay cầm điện thoại chụp vài tấm ảnh.
Trong ấn tượng của tôi, Vệ Nhiên thật ra không thích hôn môi.
Tôi chằm chằm vào hình ảnh hai người đang quấn lấy nhau.
Thì ra, không phải là không thích hôn, chỉ là tôi không phải người thích hợp thôi.
Cũng không phải là không muốn cầu hôn, mà là đang chờ người khác ly hôn.
Khi Vệ Nhiên sắp kéo áo lót của Chu Vãn Nguyệt xuống, ta dừng lại:
“Về đi, ngày mai tôi sẽ đến gặp em.”
Chu Vãn Nguyệt không chịu buông:
“Sao ? Anh về nhà tìm kia để giải tỏa à?”
“Tôi về sẽ không đụng vào ta.”
“Em không tin, em xinh hơn hay ta xinh hơn?”
Vệ Nhiên im lặng một lúc rồi : “Tất nhiên là em xinh hơn, sao ta có thể so sánh với em?”
Chu Vãn Nguyệt hài lòng mỉm .
Vệ Nhiên: “Trong tiệm còn bánh bao nhỏ không?”
Chu Vãn Nguyệt: “Còn, sao lại hỏi?”
Vệ Nhiên: “Tôi lấy một cái.”
Cùng lúc đó, điện thoại tôi rung lên.
Là tin nhắn của Vệ Nhiên:
【Vợ ơi, bụng em còn đau không?
【Anh mua bánh bao nhỏ cho em, em muốn ăn vị gì?】
6
Vệ Nhiên đúng là một người khá buồn .
Anh ta đi lén lút bên ngoài, rồi mang về cho tôi chiếc bánh do chính người của mình .
Tôi nhắn lại cho ta: 【Không muốn ăn bánh đâu, muốn ăn bánh đậu xanh ở tiệm trên phố cổ ấy.】
Tôi thấy Vệ Nhiên nhíu mày.
Phố cổ cách nhà khá xa, lái xe mất khoảng bốn mươi phút.
Nhưng trong ngày tháng đầy “xanh rờn” này, không ăn chút gì màu xanh thì không đúng không?
Vệ Nhiên nhắn lại: 【Được, sẽ đi mua. Anh vừa đặt đồ ăn ngoài, em ăn lót dạ trước nhé. Yêu em.】
Tôi lạnh lùng tắt điện thoại, thắc mắc, không biết Vệ Nhiên sẽ giả vờ bao lâu nữa?
7
Vệ Nhiên trở về, quả nhiên mang theo bánh đậu xanh.
Đi cùng ta là người thân từ nhỏ, Chu Nguyên.
Chu Nguyên đã uống say và vào phòng khách ngủ.
Tối đó, khi tôi dậy uống nước, tôi nghe thấy tiếng chuyện trong phòng khách.
Giọng Vệ Nhiên lạnh lùng: “Nếu cậu còn chơi kiểu này nữa, tôi sẽ mặc kệ cậu.”
Chu Nguyên nổi tiếng là lăng nhăng, bao nhiêu năm nay bên cạnh ta chưa bao giờ thiếu phụ nữ.
“Cậu không hiểu rồi, phụ nữ cũng như quần áo, cậu không thể trần truồng mà đi lại .”
“Bên ngoài không sạch sẽ, cậu không sợ mắc bệnh à?”
Vệ Nhiên trách móc ta: “Tìm một tử tế đi, vừa sạch sẽ lại an tâm.”
Chu Nguyên vẫn còn say: “Cô Lâm Ninh của cậu chẳng hạn, thật sự không tệ, vừa ngoan vừa quyến rũ, cậu thật có phúc.”
“Chu Vãn Nguyệt đã về rồi, cậu định bao giờ chia tay với Lâm Ninh?”
Vệ Nhiên im lặng một lúc: “Chờ thêm đi, Vãn Nguyệt vẫn chưa đồng ý với tôi.”
“Vậy khi nào chia tay rồi, cậu để Lâm Ninh lại cho tôi nhé, tôi thèm ấy lâu rồi.”
Vệ Nhiên đột nhiên nổi giận, đánh Chu Nguyên một cú.
Chu Nguyên không quá để tâm, :
“Cậu đừng giả bộ trước mặt tôi nữa, không phải cậu luôn với tôi rằng ấy trên giường nóng bỏng thế nào à? Sao giờ lại tiếc rẻ rồi?”
Tôi đứng ngoài cửa, cả người lạnh toát.
Tôi không bao giờ nghĩ rằng Vệ Nhiên, người luôn dịu dàng và quan tâm đến tôi, lại có thể đem chuyện riêng tư của chúng tôi ra kể một cách thản nhiên với thân như .
Giọng của Vệ Nhiên trong phòng vang lên, đầy lạnh lùng:
“Cậu muốn theo đuổi thì cứ theo đuổi. Cô ấy là trẻ mồ côi, thiếu , theo đuổi rất dễ, một bó hoa là có thể dỗ ấy lên giường, tôi chúc cậu thành công.”
8
Tôi một mình đến tiệm bánh.
Tiệm ấm cúng và tinh tế, đúng là phong cách mà Chu Vãn Nguyệt thích.
Khi thấy tôi, Chu Vãn Nguyệt hơi ngạc nhiên, rất nhanh chóng ấy và bước tới chào đón.
Tôi nếm thử một miếng bánh rồi đặt chiếc dĩa xuống:
“Về lâu chưa?”
Chu Vãn Nguyệt mỉm dịu dàng: “Không lâu, vừa mới về.”
Phải, tôi biết Chu Vãn Nguyệt.
Vào năm thứ hai tôi và Vệ Nhiên bên nhau, tôi đã biết đến ấy.
Vệ Nhiên có một cuốn sổ đặc biệt để thu thập vé máy bay đi Thâm Quyến.
Tần suất ta đi thường xuyên đến mức hầu như mỗi tháng một lần.
Anh ta rằng không còn cách nào khác, vì gia đình cầu phải chăm sóc cho ấy.
Vậy nên, khi tôi ốm, Vệ Nhiên ở Thâm Quyến.
Sinh nhật tôi, Vệ Nhiên cũng ở Thâm Quyến.
Chúng tôi đã cãi nhau không biết bao nhiêu lần vì ấy, mỗi lần chia tay, Vệ Nhiên lại rất cố gắng tìm cách lành với tôi.
Cho đến khi Chu Vãn Nguyệt kết hôn và ra nước ngoài vào năm thứ ba đại học, mọi thứ mới yên ổn.
Nhưng giờ đây, Chu Vãn Nguyệt đã ly hôn và quay về, Vệ Nhiên cũng trở lại như xưa.
Nhìn thấy tôi cau mày, ta giải thích:
“Linh Linh, hồi cấp ba, Chu đã trả học phí cho khi gia đình khó khăn. Lần này Vãn Nguyệt về nước, muốn tặng ấy cửa tiệm này như một cách đền đáp.”
Không ngạc nhiên gì khi cảm của ta sâu đậm đến , hóa ra là còn có ân nghĩa trong những năm tháng khó khăn.
Tôi chỉ đáp một tiếng: “Ừ”, đúng là không thể so bì .
Bạn thấy sao?