Yêu Thương Mù Quáng – Chương 7

7

 

Tôi sững sờ tại chỗ.

 

Đúng sai đã rõ ràng như ban ngày — mẹ tôi, em tôi, và tất cả họ hàng ở quê, cùng nhau lừa tôi để moi tiền.

 

Vậy mà Trần Quân vẫn nghĩ tôi nên xin lỗi.

 

Tôi đã tưởng tượng ra rất nhiều huống mà gia đình ruột thịt sẽ đ.â.m sau lưng mình, chưa bao giờ nghĩ rằng trai mình lại bỏ rơi mình như .

 

Người trai này, không cần cũng .

 

Tôi không thèm để ý đến ta nữa, quay người bước ra khỏi cửa.

 

Trần Quân đuổi theo.

 

Anh ta chặn tôi lại, như thể quyết tâm khuyên tôi thay đổi ý định.

 

"Dì mất chồng, em mất bố, đây chính là lúc cần phải hỗ trợ lẫn nhau, sao em còn những lời khó nghe như ?"

 

"Đừng loạn nữa, chúng ta quay lại xin lỗi đi."

 

Thật không thể tin .

 

Vì những vấn đề của gia đình ruột thịt, tôi không giỏi trong việc xử lý các mối quan hệ thân mật. Bạn trai cũng đã tìm rồi chia, chia rồi tìm.

 

Tình cảm với Trần Quân kéo dài nửa năm, tôi còn tưởng mình đã gặp người thực sự phù hợp.

 

Nhưng không ngờ, chỉ gặp phải một việc nghiêm túc như thế này, mà sự khác biệt về giá trị của chúng tôi đã lộ rõ không thể che giấu.

 

Tôi Trần Quân từ đầu đến chân.

 

"Anh hãy đặt mình đúng chỗ, không? Anh chỉ là trai của tôi, dù có là chồng tôi, cũng không có quyền can thiệp vào chuyện giữa tôi và bố mẹ tôi."

 

"Vả lại, chưa từng trải qua nỗi đau của người khác thì đừng khuyên người ta nên điều gì tốt đẹp. Bây giờ chỉ thấy mẹ tôi đau khổ, có từng nghĩ rằng bà thiên vị như , tôi có khổ sở không?"

 

Trần Quân dường như hoàn toàn không hiểu, vẫn tiếp tục : "Dì có thiên vị, chúng ta có thể giúp dì sửa chữa. Trên đời này, không có cha mẹ nào là sai cả."

 

Đây là câu mà tôi ghét nhất trong đời.

 

Giống như ác quỷ quấn mình trong vỏ bọc, liền biến thành con người.

 

Trần Quân lớn lên trong một gia đình hòa thuận hạnh phúc. Học hành, công việc, mọi thứ đều suôn sẻ.

 

Anh ta không hiểu nỗi đau của tôi, tôi cũng không cần ta hiểu— tôn trọng tôi, đừng nghi ngờ quyết định của tôi, chẳng lẽ khó đến sao?

 

Tôi cảm thấy kiệt sức, gắng gượng : "Sự khác biệt về giá trị quá lớn, tiếp tục sẽ chỉ thêm rắc rối."

 

"Trần Quân, chúng ta chia tay đi."

 

Trần Quân hoảng hốt.

 

"Hứa Thiến, em sao lại không hiểu chuyện như ? Chia tay không phải là chuyện có thể tùy tiện . Anh thực lòng em. Đi cả ngàn dặm đến đây, còn mua rượu và thuốc, chỉ để hoàn thành lễ nghĩa. Sau này chúng ta kết hôn, chẳng phải cũng cần sự chúc phúc của dì sao? Vậy nên bây giờ giúp em dịu mối quan hệ gia đình, chẳng phải là rất tốt sao?"

 

Nói đúng lắm.

 

Thời gian, công sức, Trần Quân đã bỏ ra không ít.

 

Nhưng từ đầu đến cuối, người cảm , chỉ có mỗi ta thôi.

 

Tôi lấy điện thoại ra, chuyển cho Trần Quân 10,000 tệ, "Tôi không thích chiếm lợi của người khác. Chi phí đi lại và quà cáp, tôi sẽ bù đắp cho ."

 

Tôi vốn ghét sự dây dưa, đã quyết định ra thì sẽ không rút lại.

 

Sau đó, Trần Quân đã gọi cho tôi rất nhiều lần.

 

Tôi đều không trả lời.

 

Hai mươi năm đầu đời của tôi đã rất tồi tệ rồi.

 

Người thương tôi vốn không nhiều.

 

Giờ lại ít thêm một người nữa.

 

Nhưng, không sao.

 

Tôi có thể bản thân mình nhiều hơn.

 

8

 

Biết tin tôi chia tay, nhóm thân của tôi lập tức hoạt sôi nổi. Mỗi tuần, các ấy đưa tôi đến những buổi gặp mặt khác nhau, quen với những người đàn ông khác nhau.

 

Lần này, bị "lừa" kéo đến một buổi gặp mặt cựu sinh viên, tôi thật sự cạn lời.

 

Buổi gặp mặt tổ chức ở một homestay nổi tiếng vùng ngoại ô.

 

Tôi cứ tưởng đây là một buổi tụ tập toàn nữ, khi đến nơi, thoáng qua, đã thấy một nửa là nam giới.

 

Bạn thân tôi tươi giới thiệu: "Chúng tôi đã chuẩn bị đủ mọi kiểu cho chị Thiến, chị cứ thoải mái lựa chọn."

 

Tôi nắm lấy túi, định chuồn.

 

Cô ấy giữ tôi lại, không để tôi đi.

 

"Về việc phát triển và duy trì mối quan hệ thân mật, tôi có chút phản cảm, hãy từ từ về chuyện này không? Cậu cũng biết, bố mẹ tôi..."

 

Bạn thân tôi hừ lạnh: "Cậu là cậu, bố mẹ cậu là bố mẹ cậu. Người sai là họ, không phải cậu. Sao lại dùng sai lầm của người khác để trừng bản thân mình?"

 

Chúng tôi đang giằng co bên cạnh homestay, không ngờ, ở phía bên kia con đường, cũng có hai người đàn ông đang cãi vã.

 

Một người : "Anh , cậu căng thẳng quá rồi, phải thả lỏng ra. Tôi thật đấy. Tôi sợ rằng cậu sẽ nhảy từ trên lầu xuống mất."

 

Người kia đáp: "Đừng những chuyện vớ vẩn đó, tôi thích sống độc thân. Tôi muốn về rồi."

 

Cuộc đối thoại này, nghe quen thuộc quá.

 

Vừa mới diễn ra trên người tôi thôi mà.

 

Tôi và thân đều bật .

 

Xem ra hôm nay bị lừa không chỉ có mỗi mình tôi.

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...