Nếu không phải vì đang cầm vô lăng, tôi tin rằng ấy sẽ còn dữ dội hơn.
Thằng ngốc này, không biết đã bị gia đình áp bức bao lâu rồi?
Tôi cảm thán.
"May mà tôi không phải là thật của , nếu không lúc này chắc tôi đã tức c.h.ế.t rồi. Có thể tôi đã tát và đá đi."
Thôi Ngô ngừng , tay nắm vô lăng nổi gân xanh.
Tôi cảm thấy mình sai, vội vàng xin lỗi.
Nhưng Thôi Ngô : "Không sao đâu, với cũng không vấn đề gì.
"Trước đó lâu lắm rồi tôi từng thích một .
"Đó là cùng bàn của tôi năm lớp 12. Chúng tôi cùng thầm thích nhau, chỉ chờ đợi để cùng vào một trường đại học, không biết bằng cách nào mà mẹ kế tôi biết chuyện này...
"Khi chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ thi đại học, bà ấy ầm lên ở trường, mắng chửi đó, rằng ấy quyến rũ tôi, khiến cả trường xôn xao.
May mắn là cả tôi và ấy đều là học sinh giỏi trong lớp trọng điểm, không bị ảnh hưởng đến việc thi cử.
"Sau đó, tôi hỏi bà ấy tại sao lại , bà ấy chỉ khóc lóc, rằng bà ấy lo lắng cho tôi. Cảnh bố mẹ tôi đứng trên cái gọi là 'đạo đức' mà trách mắng tôi, tôi vẫn nhớ đến bây giờ. Kể từ ngày đó, tôi đã biết rằng mẹ kế của tôi không muốn tôi có cuộc sống tốt đẹp.
"Những điều trước đây tôi không hiểu, giờ đã rõ ràng. Tôi học giỏi, còn em trai thì kém, bà ấy sợ rằng tôi sẽ sống tốt hơn em trai, nên luôn nhảy vào những điều để cản trở tôi."
Tôi từ lâu đã ghét những trò ngấm ngầm chơi xấu, không khỏi hỏi: "Tại sao bố không can thiệp? Ông ấy dù sao cũng là bố ruột của —"
Câu của tôi nghẹn lại trong cổ họng.
Vì tôi thấy ánh mắt của Thôi Ngô.
Giống như tôi.
Đó là ánh mắt chứa đầy sự bất lực, hoài nghi, bối rối, và... sự bình tĩnh sau quá nhiều lần thất vọng.
Tôi nghĩ, câu hỏi của tôi không đúng.
Trên thế giới này, có phải những ông bố bà mẹ ruột lạnh lùng là hiếm không?
15
Khi còn nhỏ, tôi rất đau khổ.
Rõ ràng là m.á.u mủ ruột thịt, tại sao bố mẹ lại không thích tôi?
Tôi luôn nghi ngờ rằng mình chưa đủ giỏi.
Vì , khi tôi đỗ đại học, tìm việc , kiếm tiền, tôi bắt đầu mua quà, gửi tiền cho bố mẹ.
Tôi muốn chứng minh rằng họ đã sai.
Đứa con mà họ lạnh nhạt mới chính là người có tương lai.
Nhưng, họ vẫn phớt lờ tôi.
Suýt chút nữa, cả đời này tôi đã chìm đắm trong vòng xoáy "tôi phải tiếp tục hài lòng bố mẹ để họ thương tôi".
May mắn thay, tôi đã kịp thời hòa giải với bản thân và ngăn chặn sự hủy hoại cuộc đời mình.
Thôi Ngô cũng .
Bao nhiêu năm qua, tôi đã gặp rất nhiều người giống tôi, những đứa trẻ không gia đình thương.
Nhưng Thôi Ngô chắc chắn là người giống tôi nhất.
Chúng tôi đã từng trải qua những đấu tranh tương tự, những bối rối tương tự, cuối cùng chúng tôi đều chọn cách đáp trả theo cách riêng của mình.
Tôi do dự hỏi ấy: "Ngày mai có rảnh không?"
Thôi Ngô ừ một tiếng: "Sao ? Cô còn cần tôi giúp gì à?"
Thực ra, chúng tôi trao đổi lợi ích và mỗi người đều đạt điều mình cần.
Anh ấy nghĩ như cũng không có gì lạ.
Nhưng tôi vẫn hỏi ra.
"Cá cược ấy, quên rồi à? Anh nợ tôi một bữa ăn."
Thôi Ngô bật .
"Được thôi, tôi biết một quán nhỏ có món cơm vịt quay rất ngon."
Đi ăn với đàn ông, tôi từng đi rất nhiều.
Nhưng khiến tôi băn khoăn về việc mặc gì, Thôi Ngô chắc chắn là người đầu tiên.
Đồ công sở, quá trang trọng.
Phong cách ngọt ngào, quá cố ý.
Phong cách chị đại, quá lạnh lùng.
Nhưng hôm đó tôi bị phái đến công trường để thương lượng với khách hàng, mặc quần jean và áo phông, cùng đôi giày thể thao chắc chắn, không đau chân.
Sau khi xong việc, tôi đến gặp Thôi Ngô ngay.
Ban đầu tôi còn lo lắng rằng Thôi Ngô sẽ chê bai tôi, khi thấy trạng thái của ấy, tôi lập tức yên tâm.
Có vẻ như ấy vừa tan , mắt mờ mịt, sắc mặt xanh xao, hoàn toàn thể hiện sự "bị công việc đè nặng".
Tôi hỏi: "Hôm nay việc mệt lắm à?"
Anh ấy gật đầu.
Tôi : "Tôi cũng mệt, chúng ta đừng chuyện nữa, ăn cơm đi."
Hai người chúng tôi, giống như cơn lốc, đã ăn hết bốn suất cơm vịt quay.
Phải rằng, dù quán này nhỏ và cũ, hương vị rất ngon.
Khi ăn gần hết, đột nhiên điện thoại của Thôi Ngô reo lên.
Sắc mặt ấy thay đổi ngay lập tức.
"Có huống khẩn cấp, tôi phải về bệnh viện ngay."
Anh ấy vội vàng rời đi, thậm chí còn chưa kịp thanh toán.
Bạn thấy sao?