4.
Khi roi đầu tiên quất xuống người tôi, cuối cùng tôi cũng nhớ ra mọi chuyện.
Tôi đã nhớ lại tất cả mọi thứ.
Tôi hoàn toàn không phải là Lý Tiêu Tiêu, tôi mới là Lục Minh thực sự.
Tất cả thông tin tôi có trong ngày hôm nay là từ "Lục Minh" mà tôi thì lại chưa bao giờ nghi ngờ danh tính của mình.
Anh ta chắc chắn đã cho tôi uống thuốc rối loạn thần kinh khiến tôi không nhận ra sự thật rằng tôi là đàn ông, sao có thể là Lý Tiêu Tiêu .
Và ta cố tiếp thân mật với tôi, không chỉ để che giấu danh tính của mình với tôi mà còn để kiểm tra xem tôi có phát hiện ra hay không.
Thảo nào, tôi luôn có cảm giác kỳ lạ về cái tên "Lục Minh".
Thảo nào, trong tiềm thức tôi luôn không dám vào phòng chứa đồ.
Đó là nơi tôi đã bạo hành Lý Tiêu Tiêu trong nhà, tôi từng trói ấy ở đó bằng dây xích chó và để lại những vết sẹo trên người ấy bằng roi da.
Cô ấy thường hét ở đó hàng đêm, điều đó trở thành cơn ác mộng của tôi, đến nỗi tôi không bao giờ muốn bước vào căn phòng này nữa.
Vết dao dưới gầm giường là do chính tôi khắc.
Chính tôi trước đây đã phát hiện ra rằng có điều gì đó không ổn với "Lục Minh" vì tôi đã khắc nó để giúp mình trốn thoát.
Tôi hoàn toàn không bị mất trí nhớ tôi đã bị đánh thuốc đến mức không thể nhớ những gì đã xảy ra trước đó.
Họ chỉ muốn trả thù tôi, để tôi không thể nhớ , để tôi trải qua tất cả những gì Lý Tiêu Tiêu đã gặp phải.
Tôi sợ những người mặc đồ đỏ bởi vì Lý Tiêu Tiêu sợ màu đỏ. Là do tôi đã từng đánh ấy thậm tệ đến nỗi cả người bê bết máu và khiến chiếc váy trắng của ấy bị nhuộm máu đỏ tươi.
Tôi cũng đã khoan một lỗ nhỏ trên cửa phòng tắm để theo dõi nhất cử nhất của Lý Tiêu Tiêu.
Còn nữa, số điện thoại kia là của Đồng Lộ, thân nhất của Lý Tiêu Tiêu.
Sau khi cha mẹ của Lý Tiêu Tiêu qua đời, ấy rằng Lộ Lộ là người duy nhất của ấy. Nhưng vì ham muốn kiểm soát, tôi đã cầu ấy lựa chọn giữa tôi và Đồng Lộ. Điều này khiến ấy mất đi người thân nhất và sự kết nối với thế giới bên ngoài.
Lý Tiêu Tiêu luôn rằng tôi không thể hiểu giữa các .
Vậy thì sao, không phải tôi đã chia cắt đó à?
Nhưng tôi không ngờ rằng con điếm Lý Tiêu Tiêu này lại dám dối, rõ ràng ta với tôi rằng trai mình đã cắt đứt quan hệ với gia đình và định cư ở nước ngoài, sẽ không quay lại nữa.
Cô ta cứ rằng bản thân tôi ta lại dối tôi.
Cô ta xứng đáng với những thứ kia!
Họ chỉ muốn trả thù tôi và muốn tôi trải qua cảm giác đơn và bất lực của Lý Tiêu Tiêu!
Nhưng giờ phút này, tôi đã biết tất cả.
"Chúng mày không thể kiểm soát tao nữa.!"
Tôi hét lên câu này với một nụ độc ác.
Nhân lúc ta chưa kịp chuẩn bị, tôi đã lao ra cổng, bấm "0520" lên ổ khóa số, cánh cửa mở ra chỉ sau một tiếng "cạch".
Đây là sự tự do mà tôi muốn!
Tự do đã gần trong tầm tay tôi lại ngã xuống?
Bằng cách nào?
Tôi rõ ràng không uống thứ thuốc màu đỏ đó!
"Lục Minh", không, ta nên gọi là "Lý Huân", bước đến gần tôi và tôi bằng ánh mắt đầy sự lạnh lùng.
"Lục Minh, mày thật sự không thể thay đổi."
"Mày đã đoán đúng phần lớn mọi chuyện điều duy nhất đoán sai là, sao tao có thể trừng mày đơn giản như thế trong khi mày đã em tao?"
Anh ta thật sự biết?!
Tôi không thể tin điều quan trọng hơn bây giờ là… "Thuốc đó không phải là ..."
“Đó chỉ là thuốc ảo giác mà thôi.” Lý Huân ra vẻ thương tôi, sẵn lòng cho tôi một câu trả lời.
Thảo nào ta không thèm quan tâm tôi có uống hay không ...
"Vậy thì tại sao..."
“Tại sao dưới gầm giường lại có dòng chữ không uống thuốc đỏ?” Lý Huân . “Chỉ có loại như mày mới tin người lạ hơn người ngày đêm chung chăn gối thôi.”
Tôi hiểu những gì Lý Huân muốn .
Tôi đã từng nổi trận lôi đình vì đồng nghiệp nam của Lý Tiêu Tiêu đã tỏ với ấy. Tôi điên cuồng chất vấn về lòng chung thủy của ấy với tôi.
Cô ấy tái nhợt vì đau và cầu xin tôi thương xót tôi đã để ấy chết cóng dưới trời tuyết trong suốt một giờ trong bộ đồ ngủ trước khi thả ấy ra.
"Bốp" Tôi choáng váng, là Lý Huân tát tôi.
"Đồ khốn! Em ấy còn đang mang thai đứa con của mày!" Hai mắt Lý Huân đỏ rực như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
KHÔNG! Anh ta sai rồi!
“Ai có thể chứng minh đứa bé là của tao mà không phải của người khác!” Tôi hét vào mặt Lý Huân.
Lý Huân quả nhiên im lặng, rõ ràng là em hắn có tội.
Tôi chỉ muốn đánh vỡ tinh thần ta. "Mày là của Lý Tiêu Tiêu, lẽ nào mày không biết con người ta ra sao à?"
Lý Huân dường như không còn tức giận nữa, ta chỉ mỉm , vẻ mặt buồn bã, dường như không còn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa. "Lục Minh, mày cho rằng mình rất thông minh à?"
"Tao đoán nhé, mày cho rằng tất cả những lời kia đều do chính mình viết?"
Không phải thế à?
Nếu không phải do tôi viết, có lẽ nào?!
“Phải, là tao đã viết nó!” Khuôn mặt của Lý Huân đến gần tôi trong ánh sáng lờ mờ, vẻ mặt dữ tợn, giống như một con quỷ.
Tôi chợt hiểu ra.
Lần này tôi thực sự hiểu.
Rất nhiều điều vô lý mà tôi chọn bỏ qua giờ đều đã có lời giải thích.
Nếu tôi có tất cả manh mối, chẳng phải tôi đã trốn thoát từ lâu rồi sao? Làm sao tôi còn cần khắc những lời đó dưới gầm giường để nhắc nhở bản thân trong tương lai?
Thuốc mất trí nhớ và chất độc mãn tính thực sự có trong đồ ăn.
Không chống lại người đàn ông mặc đồ đỏ, quy tắc này là để bắt tôi ăn cơm hoặc thuốc trong cơm.
Những bàn tay người mà tôi đã thấy hay quái vật "Lục Minh" đều là giả, bởi vì tôi đã uống thuốc ảo giác mà Lý Huân đưa cho tôi.
Màu móng tay đỏ tươi trên tay của người đàn ông là màu sơn thích của Lý Tiêu Tiêu tôi đã rằng đó là vì ta muốn quyến rũ đàn ông nên mới cố ăn diện.
Tôi đánh vào tay ta cho đến khi nó sưng lên và hỏi xem trông có giống món chân giò kho mà thích không.
Lý Huân thực sự biết tất cả những chi tiết này và thiết kế nó thành kế hoạch trả thù tôi!
Và với tư cách là Lục Minh, người không hề Lý Tiêu Tiêu, sao tôi có thể nhớ số điện thoại di người thân nhất của ta.
Hơn nữa Đồng Lộ cùng Lý Tiêu Tiêu đã cắt đứt liên lạc từ lâu, người phụ nữ kia sao có thể biết chuyện phòng chứa đồ?
Tất cả là do dòng chữ dưới gầm giường mà Lý Huân thiết kế từ lâu.
Anh ta cố đặt tấm bưu thiếp bên cạnh giường, để tôi tìm những dòng chữ dưới gầm giường và khiến tôi tin vào những lời đó.
Việc tôi có thể lấy trộm điện thoại di một cách dễ dàng cũng là do ta thiết kế, nếu không tôi sẽ không bao giờ tự mình vào phòng chứa đồ, cũng sẽ không thể nhớ ra tất cả những điều này.
“Tao không thiết kế để mày lấy trộm điện thoại.” Lý Huân nghe thấy tôi lẩm bẩm, “Không phải mày đối xử với em tao như sao?” Anh ta rồi lại tát tôi một cái thật mạnh.
Mắt tôi hoa lên, choáng váng nhớ lại.
Một lần sau khi tôi đánh Lý Tiêu Tiêu một cách thô bạo, vì ta muốn gọi cảnh sát nên tôi đã lấy điện thoại di đi.
Để dạy cho ta một bài học và dập tắt hoàn toàn hy vọng của ta, tôi đã cố đặt điện thoại di của mình ở một nơi có thể dễ dàng lấy trộm.
Và khi ta muốn gọi cảnh sát lần nữa, tôi lôi ta ra khỏi gầm giường rồi đánh đập một cách dã man.
Đúng thế, dưới gầm giường.
Đó là nơi duy nhất mà Lý Tiêu Tiêu cảm thấy an toàn.
Mỗi lần bị tôi tổn thương, ta luôn trốn dưới gầm giường.
Bởi vì tôi đã từng với Lý Tiêu Tiêu rằng nếu có kẻ xấu đột nhập vào nhà, ta chỉ cần trốn dưới gầm giường rồi đợi cho đến khi tôi về đến nhà và đuổi kẻ đó ra ngoài.
Khi ấy, sao ta có thể biết rằng một ngày nào đó tôi sẽ trở thành lý do để ta phải trốn.
Ha ha, vị trí của chữ viết cũng lựa chọn cẩn thận đấy.
Lý Huân, tôi thực sự ngưỡng mộ ta vì đã thiết lập một trò chơi lớn như .
Chỉ để tôi trải nghiệm những gì em ta đã trải qua?
Đúng, Lý Huân đã tạo ra nó.
“Nhưng mà, mày thua rồi, em của mày đã bị tao đánh ch.ết đã lâu.” Tôi điên cuồng rồi đưa tay nắm lấy chân hắn.
Lúc này tôi chỉ có một suy nghĩ, đó là trả thù ta, người đàn ông này, giống như tôi đã trả thù Lý Tiêu Tiêu, con đàn bà lăng loàn ấy.
Lý Huân nhấc chân đá tôi ra xa, ta , . "Mày đúng là thằng hề, mày còn nhớ album ảnh lúc sáng không? Mày nghĩ nó chụp khi nào?"
Album ảnh?
Album ảnh gì?
Tôi chợt nhớ ra.
Ảnh tốt nghiệp, ảnh du lịch, ảnh cưới... là những bức ảnh Lý Huân dùng để chứng minh thân phận "Lục Minh".
Đúng rồi! Người trong album ảnh đó không phải tôi và Lý Tiêu Tiêu mà chính là ta và Lý Tiêu Tiêu.
Không lẽ nào?
Làm sao có thể!
Lý Tiêu Tiêu vẫn còn sống!
"Đương nhiên, nếu em của tao đã ch.ết, tao sẽ khiến mày phải đau khổ gấp vạn lần bây giờ." Lý Huân hung ác .
Tôi không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, tôi như kẻ sắp chết đuối bất ngờ vớ cọng rơm.
"Cô ấy vẫn còn sống mà, có thể ..."
Anh có thể để tôi đi không?
Lý Huân liếc mắt liền hiểu ý nghĩ của tôi. "Đương nhiên không, mày giam giữ trái phép em tao suốt một năm liền, sao tao có thể dễ dàng bỏ qua như . Hiện tại, tao đang trả thù theo cách của mình.”
Nhưng! Anh không có quyền bỏ tù tôi!
Tôi rất muốn hét lên lại không thể phát ra âm thanh nào, dường như tôi càng ngày càng buồn ngủ, tôi không thể ngủ !
Giọng điệu của Lý Huân rất nhẹ nhàng những lời ta đủ để nghiền nát tôi thành từng mảnh.
“Lục Minh, mày có thắc mắc vì sao ngôi nhà này như bị tách biệt, không có hàng xóm để ý đến không?” Lý Huân tinh nghịch tôi. “Mày thông minh như , nhất định sẽ đoán ra.”
Lần này tôi thực sự tuyệt vọng.
Tôi đã từng bạo hành Lý Tiêu Tiêu ở nhà cả ngày lẫn đêm. Để giải thích cho tiếng hét của ta, tôi đã với hàng xóm rằng chúng tôi đã đính hôn và vợ chưa cưới của tôi là một bệnh nhân tâm thần. Tôi dùng hàng rào sắt bịt kín cửa sổ là để ngăn cản ta chạy trốn rồi tổn thương người khác.
Tôi viết nhật ký mỗi ngày để ghi lại cảm sâu sắc của mình dành cho Lý Tiêu Tiêu và viết rằng ta thỉnh thoảng tự hành hạ mình để ngăn chặn mọi huống xấu có thể xảy ra. Cho đến khi tôi bị Lý Huân khống chế một tháng trước.
Bây giờ, tất cả những điều này là do tôi tự chuốc lấy, là quả báo của tôi.
Tôi muốn hỏi ta, thế nào ấy có thể trốn thoát trong khi rõ ràng tôi đã ngộ sát Lý Tiêu Tiêu và ném ấy xuống biển vào đêm đó.
Tôi muốn hỏi ta, bây giờ ấy thế nào?
Tôi muốn hỏi ta, đứa con giữa tôi và ấy đã ra đời chưa?
Tôi muốn hỏi ta, sao lại biết chuyện của tôi và ấy?
Tôi muốn hỏi ta, khi nào ta có thể để tôi đi?
Tôi muốn hỏi ta...
Nhưng mí mắt càng lúc càng nặng trĩu, cuối cùng tôi không thể kiềm chế cơn buồn ngủ của mình.
Trong giấc mơ, hình như tôi đang với một rằng ngày 20 tháng 5 là sinh nhật của ấy và là ngày kỷ niệm chúng tôi ở bên nhau, điều đó tượng trưng cho việc tôi sẽ mãi ấy.
Trong giấc mơ, hình như tôi đã hứa sẽ đưa này đến hòn đảo ấy thích để chụp ảnh cưới vì ấy từng kể với tôi rằng nghe chụp ảnh ở đó sẽ giúp các cặp đôi ở bên nhau mãi mãi.
Trong giấc mơ, tôi như quay trở lại lần đầu tiên thấy ấy, tay trong tay với một khác, nở nụ thật tươi cảm giác như nó như có thể chữa lành nửa đầu đời bất hạnh của tôi.
Trong giấc mơ, tôi hối hận vô cùng, giá như lúc trước tôi dịu dàng hơn một chút...
Bạn thấy sao?