7
Giang Giới bị đuổi việc.
Tôi nghe chủ tiệm sửa xe gọi điện báo cho ấy rằng, "Chuyện này là tôi có lỗi với cậu. Nhưng đầu bên kia có thế lực quá lớn, tôi cũng không có cách nào…"
Giang Giới rít thuốc, không lộ ra biểu cảm gì.
Sau khi cúp máy, Giang Giới gọi tôi một tiếng: "Vợ."
Tôi tưởng ấy muốn về việc mình bị cho thôi việc cơ.
Đang nghĩ cách an ủi, thì nghe ấy : "Có vẻ như chồng hôi quá thì phải, tắm hộ chồng nào!"
Tôi: ?
Ngẩng đầu lên, Giang Giới đâu có dáng vẻ thất vọng tí nào.
Còn bảo tôi tắm cho…
Mặt tôi đỏ ửng, "Ngày nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi!"
"Chuyện gì?" Giang Giới nhướng mày, "Tay phải của tôi bó bột rồi, không dính nước, muốn nhờ em giúp tôi tắm thôi."
Sau đó, ấy thì thầm vào tai tôi, "Hay là, em có ý nghĩ gì khác? Nói ra đi, muốn gì chồng cũng đáp ứng, kể cả phải mất đi cánh tay này!"
Tôi vừa xấu hổ, vừa tức giận, đến cả chuyện ấy bị mất việc cũng quên tiệt, tức tối đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Còn có thể nghe tiếng vui vẻ của ấy ở đằng sau.
Thế , lúc đang tắm, Giang Giới vẫn phát hiện ra chuyện ban ngày của tôi.
Anh ấy nhẹ nhàng bóp chặt cổ tôi, cau mày, "Làm sao thế này?"
Tôi lúc này mới để ý thấy, cổ mình có một vết máu.
Còn có vài vết hằn giống như bị bóp.
Đại khái là do lúc ban ngày vật lộn nên để lại.
Tôi vội lấy tóc che lại, "Không cẩn thận thôi."
Giang Giới lạnh, "Không cẩn thận mà tự bóp cổ mình, tiện tay cào bản thân mình một cái luôn à?"
Bất lực, tôi đành phải thật.
"Ban ngày em đến chỗ nhà xây dở lấy đồ thì bị người ta bám đuôi."
Thấy sắc mặt Giang Giới lập tức tối sầm lại, tôi vội giải thích: "Nhưng cũng không có chuyện gì xảy ra, có người đã cứu em."
Giang Giới không .
Hai người cứ đứng im như .
Trong phòng tắm nhỏ hẹp, hơi nước bốc lên nhạt dần, gió thổi vào người có chút lạnh lẽo.
Tôi rùng mình một cái.
Giang Giới mới phản ứng lại, lấy khăn tắm quấn chặt tôi lại.
Tôi kéo tay ấy, "Anh tức giận à?"
"Anh không nên để em một mình đi như thế."
Trong mắt ấy là sự đau lòng và hối hận không che giấu.
Nhưng người sai là tôi.
Tôi không thể kìm nén nữa, một hơi hết ra hết những chuyện tôi biết, "Đều là do Hứa Triệt , chính là người đã từng tặng hoa hồng cho em ở trường. Chiếc xe Hummer là của ta, ta cố ý đập cửa hàng để chuyện với ; công nhân cũng là ta gọi đến, chỉ ngồi đợi ở đó chờ cứu em; ta còn biết chúng ta ở đây, là sẽ kiện …"
"Em không hiểu tại sao ta lại xấu xa như , cứ theo dõi em không buông. Xin lỗi, đều là lỗi của em, nếu không phải vì em…"
Tôi không hết , bắt đầu khóc không kiểm soát.
Muốn khóc to cho xả hết những ấm ức của hai kiếp này.
Tôi không hiểu, tôi chưa từng trêu chọc gì Hứa Triệt.
Tại sao ta cứ không chịu buông tha tôi.
Thấy tôi khóc dữ, Giang Giới dùng khăn tắm lau mặt cho tôi, "Sao lại khóc thế này."
"Anh không trách em chứ?"
"Trách em cái gì, trách em quá xinh đẹp, sức quyến rũ quá lớn, đi ra đường bị kẻ xấu để mắt đến à?"
Người này sao lại…
Cảm vừa nãy của tôi bị hai câu của Giang Giới cho biến mất không còn tăm tích, tôi hít mũi, "Giang Giới, có hối hận không?"
"Hối hận gì?"
"Đã cưới em."
Giang Giới không trả lời, ngược lại còn hỏi: "Em có hối hận không? Đi theo gã thợ sửa xe không có gì mà giờ ngay cả công việc cũng mất."
Tôi lắc đầu liên tục.
"Vợ không hối hận thì hối hận cái gì."
Giang Giới hơi nhướng mày, "Vợ , con trai của nhà giàu có cũng không thèm, lại coi trọng này, mất tiền mất người cũng muốn đến với , có gì ấm ức chứ."
Lời này ra, tôi lại muốn khóc.
Thực ra, tôi đúng là đã khóc thật.
Tôi nằm gọn trong vòng tay của Giang Giới, "Em ."
Giang Giới không ngờ tôi sẽ tỏ , cả người cứng đờ.
Anh ấy gắt gao ôm chặt tôi vào lòng, khàn khàn một tiếng "Ừm", "Chồng ở ngay đây."
Bạn thấy sao?