Yêu Thương Dịu Dàng – Chương 6

6

Mãi đến khi ra khỏi khu chung cư.

Tôi mới nhận ra cơ thể mình không ngừng run rẩy.

Ba người thợ bám theo tôi vào tận cửa, thì Hứa Triệt lại vừa vặn " hùng cứu mỹ nhân".

Tôi căn bản không tin chuyện này là trùng hợp.

Sống lại kiếp này.

Hứa Triệt vẫn như .

Chỉ cần ta muốn đạt , ta sẽ không từ thủ đoạn.

Tôi lại gọi cho Giang Giới thêm vài cuộc, bên kia vẫn luôn không có người nghe máy.

Mãi đến khi trời chập tối, tôi mới thấy không ổn.

Sau khi kết hôn, Giang Giới chưa từng về nhà trễ như .

Tôi trực tiếp chạy đến xưởng ấy .

Một cảnh tan tác.

Tôi chặn người dọn vệ sinh lại, hỏi: "Chú ơi, biết Giang Giới đang ở đâu không ạ?"

"Thằng Giới à? Nó vào viện rồi."

Tôi ngây người, sao mà lại vào viện.

Người đàn ông lớn tuổi lắc đầu, "Xui rồi, gặp phải bọn lưu manh táo tợn."

Đến khi tôi hỏi rõ địa chỉ, chạy đến bệnh viện, Giang Giới đã bị người ta đẩy ra khỏi phòng khám.

Trên mặt người đàn ông có hai vệt máu, cánh tay phải nẹp bột.

Quần áo đầy bùn, loang lổ những chấm đỏ.

Tôi lập tức không kìm nước mắt.

"Giang Giới!"

"Sao em lại đến đây?"

Bước lại gần, đưa tay còn lại ra lau mặt tôi, "Được rồi, ông đây chẳng phải chưa chết sao, khóc cái gì."

Đến lúc này rồi, còn những lời này.

Tôi có chút bực bội, định mở miệng, thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng .

"Chết tiệt, Giới, chị dâu đẹp quá, giống như tiên nữ ấy."

Rồi còn lẩm bẩm, "Bởi mới không đi chơi với tụi em vào buổi tối, nếu em có vợ xinh đẹp như , em cũng chẳng thèm ra ngoài."

Lúc này, tôi mới ý thấy, sau lưng Giang Giới còn có một cậu thanh niên.

Tuổi không lớn lắm, tôi chằm chằm.

Ánh mắt trong trẻo, khiến người ta không ghét nổi.

Lời khen thẳng thắn khiến tôi có chút ngượng ngùng, còn Giang Giới lại vui vẻ cong khóe môi, "Cút xa vợ tôi chút."

Hỏi bác sĩ thì biết ngoài cánh tay phải bị gãy nhẹ, chỗ khác chỉ là thương tích ngoài da, tôi mới yên tâm.

"Sao lại bị thương thế này?"

Giang Giới còn chưa kịp mở miệng, cậu thanh niên đã vội vàng mắng, "Hôm nay gặp một thằng bé hư, xe không có vấn đề gì cả, nó cứ khăng khăng là Giới hỏng xe nó, đòi chúng tôi đền tiền. Tất nhiên là chúng tôi không đồng ý, thế là nó gọi luôn một đám người đến đập tiệm."

"Không báo cảnh sát sao?"

"Có ích gì, người đó là biết không phải dạng có thể đụng vào, biển số xe toàn số 8, chẳng có quyền, chẳng có thế thì sao mà dùng biển số như thế chứ."

Biển số toàn số 8?

Tôi đột nhiên nhớ ra điều gì đó, "Là xe gì?"

"Hummer đen."

Đứa trẻ vẫn ở bên đó thở ngắn than dài, "Gây sự với cái dạng tổ tông này, về sau xử lý thế nào . Anh Giới, xem ông chủ có truy cứu chuyện này không?"

Phía sau gì thì tôi hoàn toàn không để lọt vào tai.

Chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.

Lại là Hứa Triệt.

Đột nhiên, một bàn tay túm lấy má tôi.

Tôi đau đớn kêu nhẹ một tiếng, đập vào mắt là đôi mắt trêu chọc của Giang Giới.

Tôi vẻ mặt hờ hững của , có chút khó hiểu, "Anh không lo sao?"

"Lo cái gì?"

"Thì là, chuyện sau này ấy."

Giang Giới khịt mũi khẩy, "Thì nghỉ việc, nó gì tôi chứ."

Rồi khóe môi nhếch lên, "Huống chi, tôi còn có bà xã nuôi. Mỗi tháng ba triệu, tiền lương tôi giữ hết, không phải sao?"

Nhắc đến chuyện tôi cầu hôn lúc trước.

Mặt tôi lại đỏ bừng.

Nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, "Tiền em đều cho hết."

Giang Giới búng nhẹ vào trán tôi, rồi lại , "Ngốc."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...