11
Ngay từ ngày đầu tiên tôi tái sinh.
Tôi đã tìm lý do để bố mẹ rời khỏi thành phố.
Trở về quê cũ.
Nghỉ hưu sớm, sống cuộc sống bình yên.
Họ không biết chuyện tôi kết hôn với Giang Giới, tôi cũng không dám .
Đến Tết Giang Giới chất đầy đồ Tết đến nhà tôi để chúc mừng năm mới, tiện thể cầu hôn.
Đến tháng 3 năm đó, chúng tôi cuối cùng đã tổ chức đám cưới.
Sống cả hai kiếp người, đây là lần đầu tiên tôi mặc váy cưới.
Bố mẹ Giang Giới đã mất, từ nhỏ không có người thân.
Phía hai bên đều chỉ có nhà tôi ở đây.
Anh cúi đầu rót trà, khi gọi "Bố, mẹ", tôi rõ ràng thấy khóe mắt đẫm lệ.
Không hiểu sao, tôi bỗng nhớ đến kiếp trước.
Lúc tôi qua đời, Giang Giới gần 40 tuổi vẫn đơn lẻ bóng.
Tôi cũng chưa từng nghe bất kỳ tin tức về chuyện đương của .
Trong sạch như một kẻ vô , cũng chẳng giống người trần tục.
"Nếu không cưới em, sẽ tìm kiểu vợ như thế nào?"
Đêm đó, tôi không nhịn mà hỏi Giang Giới.
"Không biết." Giang Giới suy ngẫm một lúc, "Chắc không tìm nữa, đã quen một mình rồi".
"Vậy lúc đó tại sao lại đồng ý lời cầu hôn của em".
Nghe , Giang Giớii có vẻ như đang hồi tưởng.
Nghĩ đến điều gì đó, ấy cong môi lên.
Anh : "Lúc đó chỉ cảm thấy, có thêm một người cũng tốt. Huống hồ lại là một dâu xinh đẹp như em".
Tôi trợn tròn mắt: "Vậy là vì sắc mà lòng à?"
"Có lẽ không, dù sao em cũng có thẻ ngân hàng nữa".
Giang Giới nhịn : "Tôi thấy tiền, cũng lòng".
Thấy tôi chu môi, Giang Giới hôn lên trán tôi: "Cảm ơn vợ , đã cho một mái nhà".
Không phải.
Là tôi phải cảm ơn Giang Giới mới đúng.
Sống lại hai kiếp, cho tôi gặp thực sự.
(Hoàn).
Bạn thấy sao?