1
Tôi đã cầu hôn Giang Giới.
Lúc này, người đàn ông đang ngậm điếu thuốc trên miệng, : “Cô thích tôi ở điểm gì?”
Tôi nghĩ mãi rồi thốt ra câu: “Trông đẹp trai!”
“Ha.”
Tiếng khẩy khiến mặt tôi đỏ bừng, mạnh dạn hỏi: “Vậy có đồng ý không?”
Giang Giới không trả lời.
Gắt gao chằm chằm vào tôi.
Giống như đã thấu toan tính nhỏ nhoi của tôi .
Tôi cắn răng thẳng lại, hi vọng hắn có thể thấy sự chân thành của tôi.
Một lúc lâu, hắn nở nụ .
Hờ hững đáp lại: “Vợ tự đưa đến tận cửa, sao lại không đồng ý?”
Vậy là tôi đã kết hôn.
Ngay ngày thứ hai sau khi xuyên không đến đây.
Cầm quyển sổ kết hôn màu đỏ, lòng tôi vẫn còn cảm thấy có gì đó mơ hồ.
Kiếp trước, thật ra tôi đã từng gặp Giang Giới.
Là vào năm thứ bảy tôi bị Hứa Triệt giam lỏng.
Tôi trốn thoát khỏi biệt thự, không một xu dính túi.
Trên phố, tôi gặp Giang Giới.
Bấy giờ, hắn đã là một doanh nhân nổi tiếng.
Ăn mặc chỉnh tề, trên người toát lên vẻ lạnh lùng khiến người khác không dám lại gần.
Tôi cầu xin hắn hãy cứu tôi.
Giang Giới giúp tôi sắp xếp một chỗ ở, cho tôi vé máy bay để rời đi.
Chỉ là sau đó, tôi vẫn bị Hứa Triệt tìm thấy.
*
Không muốn nhớ lại quá khứ đau thương ấy nữa, tôi ngẩng đầu hỏi Giang Giới: “Tiếp theo chúng ta đi đâu?”
“Đưa về nhà.”
Tôi sững sờ: “Chúng ta… không phải là đã kết hôn rồi sao?”
“Thì sao?”
“Vậy là không định… đưa tôi về nhà sao?”
Bạn thấy sao?