“À, vừa rồi sư phụ đã cho muội một bảo vật, nên muội đang rất hạnh phúc.” Ta ôm tiên khí trong lòng, ngốc nghếch đáp lại.
Lúc này, ta đã hình dung ra tương lai rực rỡ của mình, thậm chí đã tự đặt cho mình một danh hiệu: chuyên gia nổi tiếng của Học viện tu tiên, là một trong mười nhân vật có ảnh hưởng nhất trong giới xuyên không.
Dù thực lực ta không đủ, không thì giả vờ. Một bài học nhỏ dành cho người mới, một người tu tiên nhất định phải có tiên khí.
Ta cất pháp khí bảo bối do sư phụ tặng vào trong tay nải, vừa ngẩng đầu lên đã thấy khuôn mặt đen sì của sư huynh, như thể vừa đá đổ lọ giấm chua .
Ghen tị với ta sao?
Đúng , sư huynh đơn phương mà, chắc chắn là đang ghen.
Ta thở dài đầy thông cảm, vỗ nhẹ vai sư huynh, trong lòng cũng không quên than thở về chiều cao của huynh ấy.
“Sư huynh, muội biết huynh đang cảm thấy khó chịu, những bảo bối mà sư phụ tặng cho muội, muội không thể nhường cho huynh , tương lai của sư muội hoàn toàn phụ thuộc vào chúng.”
Nghe ta xong, sắc mặt của sư huynh càng trở nên âm u, môi mím chặt, ánh mắt lạnh lẽo như băng giữa đêm đông.
Ta bị chằm chằm đến nỗi hoảng sợ, vội vàng che mặt lại, cẩn thận quan sát sư huynh qua kẽ ngón tay.
Chỉ thấy sư huynh khẩy, nghiến răng : “Bạch Trĩ, muội thật sự là đồ ngốc à?”
Bạn thấy sao?