“U u.” Ta chỉ vào miệng mình, rồi kéo tay áo sư phụ, gấp gáp như một con khỉ đang nôn nóng.
May mắn thay, sư phụ quý ta, chỉ cần chạm nhẹ một cái, ta đã có thể chuyện trở lại.
“Sư phụ…” Ta tủi thân muốn khóc, “Lần này con nhất định…”
“Nhất định sẽ tu luyện tử tế đúng không?” Sư phụ chậm rãi uống trà, tiếp lời ta. “Đúng , sư phụ. Con sẽ , người tin con đi!” Ta siết chặt nắm tay nhỏ bé của mình.
“Được rồi, A Trĩ, lần này con hãy cùng sư huynh xuống núi để rèn luyện đi.”
? ? ?
Có chuyện tốt như sao?
Ta không thể tin vào tai mình, thực sự nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm, nên đã mạnh dạn tiến lại gần sư phụ.
“Sư phụ, người vừa gì ? Người có thể lại lần nữa không?”
Bạn thấy sao?