Đầu óc ta bỗng nhiên trở nên sáng suốt, nhớ lại cốt truyện của đoạn này! Nhưng có một thay đổi lớn, nhân vật chính trong câu chuyện không còn là ba thầy trò nữa mà giờ đây chỉ còn lại hai người, sư huynh và sư muội.
Và rồi, sư muội nhỏ bé là ta, người luôn đáng và dễ thương, sẽ phải chịu một vết thương nặng nề trong đoạn này. Sư phụ sẽ dành hết tâm trí để chăm sóc cho sư muội, trong khi sư huynh thì không giấu nổi sự ghen tị.
Bất chợt có một biến số xuất hiện, và không hiểu sao sư phụ lại không thể đến . May mắn thay, ta đã nhớ lại một số chi tiết quan trọng, và điều cần thiết nhất bây giờ là phải thận trọng để bảo toàn mạng sống.
Bơỉ vì đại boss đang ở trước mặt, cho nên ta quyết định lựa chọn ôm chặt lấy đùi sư huynh, nhờ đó, ta vinh quang trở thành cái chân chó của huynh ấy.
“Sư huynh, huynh có tin vào cảm huynh muội không?” Ta hỏi, nắm chặt lấy tay áo của sư huynh.
“Sư muội đang nghĩ gì ?” Sư huynh ta với ánh mắt thâm sâu khó dò, nhíu mày như thể huynh ấy đã nghĩ ra điều gì đó.
“Đúng là những gì huynh đang nghĩ đấy. Nếu suy đoán của muội chính xác, thì mọi thứ sẽ sớm có câu trả lời.”
“Nếu đó là sự thật, thì muội không thể tiếp tục tham gia vào chuyện này nữa.”
“Tại sao chứ!” Ta ôm chặt lấy cánh tay sư huynh không buông, bắt đầu xỏ lá.
Sư huynh hiếm khi có vẻ mặt nghiêm túc: “Người này không dễ đối phó, chỉ sợ pháp lực của hắn mạnh hơn muội rất nhiều.”
Ta cảm quá! Quả nhiên là sư huynh thương ta!
Nhưng một suy nghĩ khác chợt lóe lên: “Hơn nữa, nếu không may sư muội bị thương, thì ai sẽ thực hiện ba điều ước của ta?”
… Và thế là, của ta đã tan vỡ. Chó, dù sao cũng chỉ là chó mà thôi!
“Sở Tễ! Muội nghỉ chơi với huynh!”
Sư huynh một cách cực kỳ bỉ ổi: “Bạch Trĩ, ta không ngại tiết lộ thân phận kẻ biến thái của muội đâu.”
Được rồi, ta câm mồm.
“Sao? Muội vẫn muốn nghỉ chơi sao?” Sư huynh véo má ta, biến nó thành hình dạng của một quả bóng.
Ta mỉm : “Thật ra, tối qua muội có uống một chút rượu, nên mới…”
Huynh ấy tỏ ra khá tự tin và ung dung: “Ồ? Muội xem, là rượu gì ?”
Ta lục lọi hết kiến thức trong đầu, liều: “Mao, Mao Đài!”
“Mao Đài là gì?” Sư huynh ta với ánh mắt chế giễu.
Xong rồi! Làm sao mà lại ra tên của một thứ đồ uống hiện đại chứ.
Ánh mắt ta lơ đãng bất định: “Cô, đặc sản của thành Cô Tô, huynh không biết ư. Nếu sư huynh muốn uống, hôm khác muội sẽ mua cho huynh.”
Sư huynh gõ đầu ta: “Được, ta đợi rượu của sư muội.”
Hả? Thực sự không khách sáo chút nào sao?
Ta đi đâu kiếm rượu Mao Đài đây?
Ta lặng lẽ ngồi xổm trong góc tường, rơi nước mắt ăn năn.
Bạn thấy sao?