Ngươi hỏi ta vì sao vẫn có thể thích nam chính như thế này? Hu hu hu, bởi vì trong suốt mười sáu năm qua, ta chưa từng gặp một nam nhân nào khác, và khuôn mặt của sư huynh lại vô cùng phù hợp với gu thẩm mỹ của ta.
Còn về việc tại sao ta không thích sư phụ? Xin lỗi! Ta không dám! Ta sợ rằng kiếm của sư phụ không có mắt, và nó có thể trực tiếp khiến tim ta nguội lạnh.
Vì , để cứu lấy xu hướng giới tính của sư huynh, hàng ngày ta đều ta kiên trì tẩy não huynh ấy.
“Sư huynh, chân trời ở đâu mà không có hoa, hà cớ gì phải đơn phương một ngọn cỏ?”
Xì, sư phụ không phải là cỏ.
“Sư huynh, thiên hạ người nào chẳng biết huynh, hà tất hạ mình đi top.”
“Sư huynh, ngoài bụi hoa đào đôi hoa nở, xử nam đáng tiếc biết bao.”
“Sư huynh, hoàng hôn về nhà thưởng cơm chiều, sư muội…”
“Bạch Trĩ!” Sở Tễ không nhịn nữa, nghiêm mặt : “Bệnh kinh của muội còn chưa khỏi, giờ lại mắc thêm bệnh bại não nữa hả?”
Nhìn kìa, dáng vẻ huynh ấy đứng dưới ánh hoàng hôn chửi bới cũng đẹp như một bức tranh , hai tay ta cầm vạt áo quấn quấn, vẻ mặt sùng bái :
“Sư huynh, muội bại não thì hơi quá rồi… Muội cùng lắm cũng chỉ là một mỹ nhân không có não mà thôi.”
Huynh ấy lạnh: “À, con heo thành tinh này từ đâu ra , xấu không thể chịu nổi.”
Bạn thấy sao?