Gặp phải chuyện thế này, bình tĩnh không gợn sóng là giả. 27 năm qua, tôi ý nhiều nhất chỉ là khi lên bục nhận giải thưởng của trường hoặc của đơn vị công tác. Nước bẩn hắt lên người chúng tôi như có chủ mưu từ lâu, nhằm vào , nhằm vào tôi, nhằm vào chúng tôi.
Cho dù thế nào thì cảm giác bất lực là luôn có.
Thậm chí tôi còn bắt đầu tự hỏi những gì Lâm San San có đúng không, tôi không ở trong giới, không thể giúp gì cho .
Mặt khác, nếu tai họa này do Triệu Lỗi trả thù mà ra thì tôi chính là nguyên nhân.
Ngày thứ ba, khi tan , có hai người chặn tôi ở cổng đơn vị.
Họ là bố mẹ Lục Hân Vũ.
Lục Hân Vũ quay xong chương trình thì lập tức biết chuyện đang sốt trong nước. Anh gọi video cho tôi, bảo tôi đừng sợ, gỡ hết ứng dụng mạng xã hội ra, không nghe điện thoại lạ, cứ yên tâm ăn uống, nghỉ ngơi, đợi về.
Tôi xin nghỉ phép năm, mua vé chuyến bay sớm nhất bay về nước.
Mặc dù không cho tôi đi đón hôm đó tôi vẫn ra sân bay.
Anh về gấp, không đi cùng trợ lý. Anh đẩy vali, dáng cao thẳng tắp, dù mặc chiếc áo khoác xám đơn giản vẫn lóa mắt trong đám đông.
Khoảnh khắc tầm mắt chúng tôi chạm nhau, tôi bỗng nhớ đến những lời bố mẹ hôm trước.
…
Bố : “Từ năm 18 tuổi là Lục Hân Vũ bắt đầu kiếm tiền cho gia đình. Nó là phận con cái, chúng tôi sinh nó, nuôi nó, nợ cha con trả, hiếu thảo với mẹ cha là truyền thống tốt đẹp, là chuyện đương nhiên.”
Mẹ : “Tuy là nó chúng tôi không đồng ý thì không vào cửa nhà họ Lục. Muốn vào cửa nhà họ Lục tiêu tiền của nó thì bây giờ phải nghĩ cách để nó đưa tiền cho chúng tôi.”
“Bây giờ hai người đã bị cả mạng xã hội mắng chửi, nếu nó không đưa tiền thì hai vợ chồng già này lên mạng phát sóng trực tiếp, nó bỏ rơi cha mẹ.”
“Người Trung Quốc chúng ta coi trọng đạo hiếu, hậu quả cũng hình dung chứ. Nó là người của công chúng, bị người ta biết nó đối xử với bố mẹ như thì sự nghiệp nó sẽ tiêu tan.”
Trước khi đi, họ nhận điện thoại của ai đó. Khom lưng cúi đầu kính cẩn với đầu dây bên kia, “Tiểu Triệu tổng, chắc chắn rồi… xem ngài đưa bao nhiêu tiền… A, không thành vấn đề, không thành vấn đề, tất nhiên chúng tôi có thể quay…”
Đầu dây bên kia là ai không cần cũng biết.
Cúp máy, bố ngậm điếu thuốc, thái độ càng ngạo mạn, “Cô với nó, nó không cho chúng tôi tiền thì sẽ có người cho. Chúng tôi là cha mẹ, kiên nhẫn cũng có giới hạn. Cho nó 3 ngày, không đưa tiền thì chờ bị bố mẹ ruột vạch mặt đi.”
Bạn thấy sao?