“Tôi mời em ăn cơm xem như xin lỗi không?” Anh thành khẩn.
Tôi không còn cách nào khác ngoài thỏa hiệp.
“Đúng rồi, hôm trước có phải cũng thích ăn tào phớ không?”
Anh gật đầu.
“Vậy ngày mai mời tôi ăn sáng đi,” tôi , “Cách nhà không xa lắm.”
Đây là một quán ăn sáng lâu đời, chuyên tào phớ, canh lòng dê, bánh rán đường. Đến đây ăn đa số là người lớn tuổi sống gần đó, tôi với Lục Hân Vũ là những khách hàng trẻ tuổi hiếm hoi trong quán.
Nhìn ăn ngon lành, tôi phì .
Anh ngước lên tôi không hiểu.
“Khó tưởng tượng thực sự thích mấy món này.” Tôi giải thích, “Tôi nghĩ dạ dày của phải là café và bánh mì chứ.”
Anh lắc đầu, “Không, tôi vẫn thích ăn món Trung.”
Anh dừng một lát rồi : “Tôi thường thấy em ăn đậu phụ rán ở quán ăn trước cổng trường.”
“Chuyện đó mà còn nhớ?” Tôi , “Đã bao nhiêu năm rồi.”
Anh lắc đầu, “Tôi vẫn luôn nhớ.”
Luôn nhớ.
Một trong những nhược điểm của thầm là luôn nghe những câu “ý tại ngôn ngoại” không thuộc về mình.
Vì tránh cho mình không suy nghĩ miên man vì những lời , tôi quay đầu chỉ ra cây đào ngoài cửa sổ, chuyển đề tài.
“Anh cây này nè, thêm một thời gian nữa là hoa đào nở rộ, ngồi ăn ở đây có thể ngắm hoa đào.”
“Hoa đào?” cũng quay qua , gật đầu, “Chắc là đẹp lắm.”
Những cuối tuần sau, Lục Hân Vũ thường hẹn tôi ăn sáng ở quán đó. Ăn sáng xong, nếu cả hai không có việc gì thì đi dạo ở công viên gần đấy, trò chuyện về công việc, những chuyện thú vị trong cuộc sống, những việc phiền lòng.
Gặp người biết muốn xin chụp ảnh hoặc chữ ký, luôn mỉm hợp tác.
Hôm nay tôi với Lục Hân Vũ mới ra khỏi quán ăn thì trời đổ mưa nhỏ. Tôi định bung dù thì một chiếc xe điện vượt đèn đỏ lao nhanh tới.
Tôi chưa kịp phản ứng, cánh tay đã bị nắm chặt, tôi loạng choạng lùi lại, áp vào lồng ngực ấm áp. Chiếc xe điện phóng như bay ngang qua tôi.
Có lẽ vì mới ăn sáng xong, có lẽ do ngày mưa nên không khí hơi lạnh, tôi cảm thấy người tỏa nhiệt. Vành tai tôi nóng lên, không biết lúc này có phải nó đỏ ửng lên hay không, may mà bị tóc che mất nên sẽ không thấy.
Nhưng nhịp tim đập dồn tôi không thể bỏ qua.
Chỉ là nắm lấy cánh tay tôi. Chỉ là một cú chạm qua quần áo. Trong nháy mắt tôi chợt nhận ra một điều.
Tim rung không thể khống chế, cũng sẽ không biến mất, trước đó chọn lựa tim lặng như nước có lẽ chỉ vì không gặp đúng người.
Bạn thấy sao?