Yêu Sai Người – Chương 1

Thái tử gia của giới Kinh Thành muốn đá tôi.

Ngày người con trong lòng ta trở về nước, tôi khóc đến mức hoa lê đẫm mưa.

“Vậy có phải là tôi sẽ không bao giờ gặp lại em trai nữa không?”

Không ai biết rằng, tôi chính là fan hâm mộ số một của Thẩm Kiều – nam thần hàng đầu.

Thậm chí để tiếp cận ấy, tôi không cần tiền cũng chẳng màng sắc, cam tâm nguyện chim hoàng yến trong lồng của trai ấy.

Sau này, Phó Yến Quân nới lỏng cà vạt, đè tôi lên tường.

Giọng khàn khàn:

“Nói lại lần nữa…

“Rốt cuộc em ai?”

1

Sau khi bạch nguyệt quang của Phó Yến Quân trở về, ta muốn đá tôi.

Đồng nghiệp Từ Thanh Thanh hả hê đi ngang qua:

“Chỉ là thú vui lúc nhàn rỗi của thái tử gia thôi, ai đó sắp bị đuổi ra khỏi cửa rồi.

“Không dáng người, không khí chất, sao so với đại tiểu thư cành vàng lá ngọc kia.”

Bạch nguyệt quang trong miệng họ, Tô Yên – thanh mai trúc mã của Phó Yến Quân, ngay lập tức đăng Weibo:

“Lần này, tôi sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về mình.”

Fan của ta vỗ tay hưởng ứng.

Khi Tô Yên ra nước ngoài trước đây, có người từng chụp ảnh Phó Yến Quân đứng buồn bã ở sân bay.

Mặc áo khoác gió màu đen, dáng người cao ráo, trong đôi mắt tinh xảo không giấu vẻ đơn.

Bức ảnh đó thậm chí còn từng leo lên hot search.

Tất cả mọi người đều mong ấy về nước, để diễn màn kịch gương vỡ lại lành với ta.

Tiếc là giữa hai người họ lại chen ngang một tôi.

Cô ấy không cần gì, dư luận cũng có thể ép tôi thu dọn đồ đạc mà cút đi.

Hiếm khi tôi không cãi lại, chỉ hít mũi một cái rồi đi vào văn phòng lãnh đạo xin nghỉ phép.

Bạn thân đến an ủi tôi, đốt hết những bức ảnh của Phó Yến Quân trong phòng tôi.

Ban đầu, tôi còn không thèm để tâm.

Cho đến khi ấy lấy ra một bức ảnh chụp chung của Phó Yến Quân và em trai ta – Thẩm Kiều.

Tôi nghẹn ngào, lập tức giật lấy bức ảnh, khóc trời khóc đất:

“Vậy có phải tôi sẽ… không bao giờ gặp lại em trai ấy nữa không?”

2

Tôi bắt đầu hâm mộ Thẩm Kiều khi ấy vẫn chỉ là một diễn viên hạng mười tám mờ nhạt.

Với gương mặt điêu khắc tuyệt mỹ, dù chỉ đóng các bộ phim trực tuyến nhỏ, ấy vẫn luôn tận tâm.

Anh ấy là người dịu dàng, lịch sự. Khi tôi thi trượt, ấy thường để lại lời an ủi dưới phần bình luận.

Nhìn ấy từ một người vô danh trưởng thành thành ngôi sao hàng đầu, tôi có cảm giác như chứng kiến con trai mình lớn lên.

Sau này, tôi mới biết, dù họ khác nhau, ấy chính là em trai của thái tử gia Phó Yến Quân.

Tôi không gặp Thẩm Kiều, lại gặp Phó Yến Quân.

Phó Yến Quân từ nhỏ đã là người thừa kế gia tộc Phó gia dày công bồi dưỡng, dung mạo xuất chúng, bên cạnh chưa từng thiếu những xinh đẹp.

Tôi tìm đủ mọi cách, phải tốn rất nhiều công sức mới tiếp cận ấy, :

“Tôi là… fan của Thẩm Kiều.”

Anh ấy mỉm như không, lười biếng dựa vào ghế sofa, mang theo khí chất cao quý bẩm sinh.

“Loại lời vớ vẩn này…” Anh ấy trầm giọng, “Nghe nhiều quá cũng thấy nhàm.

“Cho em thêm một cơ hội nữa.”

Ánh mắt ấy mờ mịt như khói:

“Rốt cuộc tại sao muốn tiếp cận tôi?”

Tôi siết chặt tay.

Không biết lấy dũng khí từ đâu.

Kiễng chân.

“Chụt” một cái, hôn ấy.

“Vì .”

3

Tôi và Phó Yến Quân đã nhau năm tháng.

Trong công ty không ai dám cản tôi, tôi chỉ mất vài bước là đã đến trước cửa văn phòng ấy.

Hình như vừa họp xong, bên trong mọi người đang chuyện riêng.

“Anh thực sự muốn chia tay Tiểu Đường à?”

Phó Yến Quân mặc áo sơ mi trắng, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn, ngước mắt khỏi màn hình máy tính.

Anh nhàn nhạt đáp: “Tôi và ấy, từng ở bên nhau sao?”

Không biết có phải tôi nghe nhầm không, câu này trong tai người ngoài nghe ra như lời chế nhạo.

Còn tôi, lại cảm nhận chút gì đó uất ức.

Trong phòng vang lên tiếng rộ.

“Tiểu Đường tốt thế cơ mà, vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn.”

“Nếu tôi có ngoan như Tiểu Đường, chắc nằm mơ cũng phải cảm ơn trời đất.”

Yên lặng vài giây, dưới ánh mắt nghiêm nghị của Phó Yến Quân, người kia lập tức im bặt.

“Anh, em không có ý đó.

“Ai chẳng biết Tiểu Đường với là toàn tâm toàn ý.”

Lời này quả không sai.

Từ khi quen Phó Yến Quân, tôi chưa bao giờ can thiệp vào bất cứ chuyện riêng nào của ấy.

Tôi không phải không có ý đồ, trừ lần đầu tiên, tôi chưa bao giờ đụng chạm ấy.

Tiền của ấy, tôi cũng chưa từng tiêu một xu.

Ngay cả khi ấy mua một chai nước, tôi cũng phải lập tức gọi một ly trà sữa để trả lại.

Vậy mà tôi không hiểu, ấy còn bất mãn điều gì.

Tôi gõ cửa.

Bên trong lập tức yên lặng, vài người thu dọn đồ, vừa ngượng ngùng vừa rời đi.

Tôi cố hết sức giữ bình tĩnh.

“Tại sao chứ?”

Còn chưa kịp lấy chữ ký của Thẩm Kiều mà.

Ánh mắt Phó Yến Quân dừng lại trên đôi mắt đỏ hoe của tôi, rồi né đi chỗ khác.

Anh viết một tấm séc năm triệu tệ, đặt xuống trước mặt tôi.

Năm triệu có thể mua đứt cảm của tôi với Thẩm Kiều sao?

Do dự một giây, tôi giơ tay xé nát tấm séc.

Trợ lý bên cạnh trợn tròn mắt, muốn lại thôi.

Phó Yến Quân khẽ cau mày, một lúc lâu sau mới mở miệng, giọng nhạt nhẽo:

“Cứ để ấy xé.”

Trợ lý không nổi nữa, nhẹ nhàng nhắc: “Hình như là vì chuyện của Tô Yên…”

Phó Yến Quân ngắt lời, thẳng vào tôi.

“Lần trước chơi trò chơi, nợ em một điều ước.

“Bây giờ em đi, đều sẽ thực hiện.”

Tay tôi mỏi rồi, cũng tỉnh táo lại.

Bây giờ nghĩ lại, nếu Tô Yên thật sự là đích thực của Phó Yến Quân, tôi chen ngang thế này đúng là không nên.

Tôi siết chặt tay, dưới ánh mắt sâu thẳm của ấy, kiên quyết :

“Tôi đồng ý chia tay .

“Sẽ không phiền nữa.”

Phó Yến Quân đẩy gọng kính vàng trên mũi, cả người toát ra khí lạnh băng giá.

Môi mấp máy, như muốn điều gì đó, lại dừng lại.

Tôi thử dò hỏi:

“Liệu tôi có thể, về nhà ăn một bữa cơm đoàn viên không?”

Nói xong, đôi mày giãn ra, tâm trạng dường như tốt hơn nhiều.

4

Từ khi Tô Yên trở về, trong công ty không ít người chờ xem tôi gặp chuyện.

Từ Thanh Thanh còn lạ lùng tốt bụng đến gần tôi:

“Đường Vãn Âm, tôi tốt bụng lắm đấy, hay để tôi giới thiệu cho một trai nhé?

“Là bảo vệ ở công ty trai tôi, tuy lương thấp thật thà. Nhà ta chỉ mong có cháu, sinh cho họ một đứa con trai, ta sẽ tốt với cả đời.”

Không hiểu sao ấy lại quan tâm đến chuyện cảm của người khác như .

Hết giờ , tôi cầm túi định rời đi:

“Cảm ơn, trai tốt như thế, giữ lại mà dùng.”

Cô ta đuổi theo tôi đến tận cửa công ty, cho đến khi tôi bị một chiếc Rolls-Royce chắn ngang đường.

Cửa xe hạ xuống, lộ ra gương mặt tinh tế và sâu sắc.

Phó Yến Quân trầm giọng: “Bạn trai mới nào?”

Anh tôi, thêm:

“Đến đón em đây.”

Đôi mắt đào hoa của luôn toát ra vẻ dịu dàng khi người khác.

Trong cảnh này, ai có thể nghĩ rằng chúng tôi đang trên đường đi ăn bữa cơm chia tay?

Từ Thanh Thanh sững sờ, lắp bắp vài câu, không nên lời.

Cuối cùng ta gượng gạo :

“Vãn Âm, tôi chỉ với thôi, đừng tưởng thật nhé.”

Tôi vừa định lên xe, đúng là không may lắm.

Đằng sau bỗng vang lên giọng nữ mềm mại:

“Anh Quân, thật sự là à!”

Đây là lần đầu tiên tôi gặp Tô Yên.

Cô mặc chiếc váy ôm sát đính sequin, dáng người gợi cảm, khuôn mặt đẹp kiêu kỳ.

Vừa xuất hiện, đã trở thành tâm điểm của mọi ánh .

Cô ta tự nhiên bước qua tôi, trông có vẻ rất quen thuộc với Phó Yến Quân:

“Anh sao biết em ở đây? Là cố ý đến đón em sao?”

Nụ trên gương mặt ấy nhạt đi một chút, quay đầu về phía tôi.

Tô Yên dường như chợt nhớ ra điều gì, sắc mặt cũng không còn tươi tắn như lúc đầu.

Không khí trở nên căng thẳng, sợ ảnh hưởng đến việc gặp Thẩm Kiều, tôi vội vàng giải thích.

“Chỉ là đến nhà… sếp ăn nhờ một bữa cơm thôi.”

Tô Yên tôi từ đầu đến chân, rồi nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Loại người thế này mà cũng ngồi xe của Quân về nhà ăn cơm.”

Tôi tránh ghế phụ, chọn ngồi ra ghế sau.

Lúc tay ta chạm vào tay nắm cửa, khóa ghế phụ liền hạ xuống.

Giọng trầm thấp của Phó Yến Quân vang lên:

“Cô cũng ngồi ghế sau đi.”

5

Khi tôi ôm một cái hộp bước xuống xe, Phó Yến Quân nheo mắt, không mấy quan tâm hỏi:

“Gì mà quý báu thế?”

Tôi ôm chặt cái hộp hơn.

“Để tặng người khác.”

Anh ấy ngừng lại một lúc, rồi hỏi tiếp:

“Tặng ai?”

Tôi đáp:

“Một người rất quan trọng.”

Khóe môi ấy nhếch lên, ngón tay gõ nhịp vui vẻ trên đùi.

Cũng đâu phải tặng ta, mà sao ta vui .

Tôi không nghĩ nhiều nữa.

Nhà họ Phó mỗi tuần đều tổ chức một bữa cơm gia đình, lần này Thẩm Kiều dù bận rộn cũng tranh thủ thời gian đến.

Tôi hiếm khi thấy ấy gần đến .

Ngũ quan ấy sắc nét, đuôi mắt hơi xếch lên, có vài nét giống Phó Yến Quân, rõ ràng dịu dàng hơn nhiều.

Trên bàn ăn, mọi người đều chuyện xoay quanh Tô Yên, toàn khen ta vừa xinh đẹp vừa tài năng.

Cuối cùng, không quên châm chọc:

“Nếu năm đó cháu không ra nước ngoài, bên cạnh A Quân chắc…”

“A Quân, cháu cũng gì đi chứ.”

Phó Yến Quân không gì, chỉ dùng hành để chứng minh: đang chăm … gắp thức ăn cho tôi.

Không chỉ chăm tôi, ấy còn chăm cả Thẩm Kiều.

Giọng ấy không hẳn nhẹ nhàng:

“Đừng ăn cay quá.”

Thẩm Kiều nhíu đôi mày đẹp, như thể hơi ấm ức.

Sao ấy có thể mắng ấy chứ.

Tôi bất ngờ véo ta một cái.

Anh ấy khựng lại, đôi mắt đẹp xuống tôi, như đang hỏi:

“Chuyện gì ?”

Tôi nuốt khan, dưới ánh mắt sắc như dao của Tô Yên, ngượng ngùng :

“Tôi… chưa no.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...