Khi học lớp 12, tôi giả xinh và online với một học bá trường Thanh Hoa.
Tôi tận dụng ấy gia sư miễn phí cho tôi suốt cả năm.
Sau kỳ thi đại học, tụi tôi hẹn gặp ngoài đời.
Nhưng rồi, lại bị chị họ của tôi, người đạt 680 điểm, cướp mất.
“Anh ấy đứng đầu ngành Vật lý của Thanh Hoa, còn mày chỉ là học sinh khối Xã hội thì sao mà xứng?”
Tôi không vào Thanh Hoa mà học Bắc Đại.
Khai giảng xong, tham gia buổi gặp mặt giữa sinh viên Thanh Hoa và Bắc Đại.
Khi hỏi về sử, ấy điềm tĩnh đáp: “Từng bị một đứa khốn nạn chơi xỏ.”
“Trải nghiệm đó không dễ chịu chút nào.”
Nói xong, tôi: “Em cũng nghĩ đúng không, đàn em?”
1
Ngày công bố điểm thi đại học lại đúng vào buổi tiệc họp mặt gia đình.
Chị họ Chu Khả 680 điểm, ngay lập tức trở thành tâm điểm của cả nhà.
“Tôi đã rồi, Khả Khả chắc chắn mà.”
“Đúng thế, niềm tự hào của cả nhà chúng ta!”
Tôi im lặng, cúi đầu vào điện thoại dưới bàn.
Người online của tôi, Giang Diễm, vừa nhắn hai tin: “Em biết điểm chưa?”
“Anh đang ở sân bay, tối nay gặp nhé.”
Tim tôi đập mạnh, chưa biết phải trả lời sao.
Chu Khả đột nhiên gọi tên tôi: “An An.”
Tôi ngẩng đầu lên.
Đối diện là nụ đầy ẩn ý của chị ta: “Điểm của em sao rồi? Được bao nhiêu?”
Chưa kịp , dì bên cạnh đã :
“Cô chẳng phải đang chọc vào nỗi đau của Lâm Dĩ An sao?”
“Con bé học toán còn không qua nổi, thi đại học mà đòi đậu?”
Sau khi ba tôi mất, gia đình gặp nhiều khó khăn.
Người thân luôn coi thường mẹ con tôi, nhất là Chu Khả.
Chị ta là con cưng của cả nhà, và niềm vui lớn nhất từ nhỏ của chị là đè đầu tôi xuống.
Tôi khẽ nhếch môi, chị ta: “Chị thực sự muốn biết à?”
“Gia đình này đều là người thân của chị mà.”
Chu Khả ngọt ngào: “An An, dù em chỉ đậu cao đẳng thì cũng không ai em đâu.”
Mẹ tôi đặt đũa xuống, nắm lấy tay tôi dưới bàn: “An An, dù con bao nhiêu điểm, mẹ cũng vui.”
Cô dì khẽ lẩm bẩm:
“Hừ, nhà nghèo mà con cũng chẳng ra gì, giờ còn bày đặt lên mặt.”
Ngay lúc đó, tất cả ánh mắt đều dồn vào tôi.
Tôi cắn một miếng dưa ngọt, chậm rãi :
“Đúng , thi lần này tôi không tốt.”
Chu Khả không nhịn , nở nụ đầy đắc ý, vẫn giả bộ :
“Không tốt gì chứ, trình của em vẫn thế mà—”
Tôi ngắt lời chị ta:
“—Chỉ là cao hơn chị đúng 8 điểm thôi.”
2
Chị ta chết sững.
Vài giây sau, không kìm hét lên: “Em điên rồi à? Nói dối cũng phải có mức độ chứ!”
“Em học khối Xã hội, mà thủ khoa khối này năm nay chỉ có 688 điểm!”
“Đúng .”
Giọng tôi không hề dao , thậm chí còn lấy thêm một miếng dưa ngọt:
“Thủ khoa đó chính là tôi.”
Căn phòng chìm trong im lặng.
Chu Khả đứng chôn chân tại chỗ, mặt lúc xanh lúc trắng.
Bất ngờ chị ta hỏi: “Em thi đại học mà cũng dám gian lận?”
“Mặc chị nghĩ sao thì nghĩ.”
Tôi kéo tay mẹ đứng dậy: “Con về đây.”
Tôi bỏ lại cả căn phòng đầy người, rồi về nhà.
Vừa về đến nơi, tôi thấy Giang Diễm lại gửi hai tin nhắn.
“Thi không tốt cũng không sao.”
“Trong mắt , em vẫn là người rực rỡ nhất.”
“…”
Trời ơi, ấy tôi khóc mất.
Tôi dùng ảnh giả, thoải mái tận dụng ấy gia sư cả năm trời.
Giờ tự dưng lại cảm thấy áy náy thật sự.
3
Chiều hôm đó tôi đến trường, bỗng chốc trở thành tâm điểm bàn tán.
Dù trước đây trong các kỳ thi thử, điểm của tôi chưa bao giờ chạm tới 600.
Bạn bè xì xào bàn tán:
“Một đứa học dốt sao tự nhiên thi cao ?”
“Chưa nghe à? Lâm Dĩ An gian lận thi đại học, bên Sở Giáo dục đang xem lại camera kìa.”
Giữa đám đông ồn ào, tôi bất ngờ nghe thấy vài chuyện:
“Tối nay Giang Diễm sẽ về trường cũ đấy.”
“Trời ơi, Giang Diễm, người năm ngoái tuyển thẳng vào Thanh Hoa và đạt 732 điểm, đứng đầu cả tỉnh đó à?”
Vừa nghe đến đó thì Chu Khả lại xuất hiện.
Xung quanh chị ta là một đám người, ai cũng đang khen chị giỏi giang.
Chị ta , cố tỏ ra thân thiết:
“Thật ra, tôi có quen Giang Diễm, cũng từng chuyện riêng với ấy.”
Nghe đến tên Giang Diễm, Chu Khả lập tức tiếp lời:
“Năm ngoái tôi thi không tốt, ấy đã chủ tìm tôi tâm sự, bảo muốn gặp tôi ở Thanh Hoa.”
“Vì thế nên tôi mới quyết định thi lại.”
Một người reo lên:
“Gặp nhau trên đỉnh vinh quang, lãng mạn thật đó!”
Chu Khả bộ ngượng ngùng, ánh mắt chị lại đầy kiêu ngạo, không quên liếc tôi đầy thách thức.
Tôi khẩy:
“Tôi chuyện với Giang Diễm mỗi ngày, sao lại không biết ấy từng khuyên chị?”
“Lâm Dĩ An, em đúng là quen thói dối rồi.”
“Em nghĩ Giang Diễm biết em là ai không?”
Chu Khả tôi đầy khinh thường:
“Anh ấy đứng đầu ngành Vật lý của Thanh Hoa, còn em chỉ là một đứa học sinh khối Xã hội gian lận thì sao mà xứng?”
Bất ngờ có tiếng gọi:
“Lâm Dĩ An, thầy bên Sở Giáo dục bảo em qua một chút.”
Mọi người xung quanh đều về phía tôi.
Ai đó lẩm bẩm:
“Gian lận thi đại học chắc là đi tù đấy nhỉ?”
4
Tôi đứng trong văn phòng, ngẩng đầu thẳng lưng, đối diện với những ánh mắt dò xét của các thầy .
“Thầy đã xem lại camera rồi, chắc thầy cũng biết là em không gian lận.”
“Chuyện đó đương nhiên rồi.”
Họ hỏi: “Chúng tôi chỉ tò mò, Lâm Dĩ An, thế nào mà em lại đột nhiên tăng hơn trăm điểm trong kỳ thi đại học?”
Tôi khẽ mím môi: “Vì… em cố kiểm soát điểm.”
Trường Nhất Trung có một loại học bổng đặc biệt.
Dành cho những học sinh có thành tích kém để khuyến khích họ tiến bộ.
Chỉ cần điểm thi đại học tăng hơn 100 điểm so với các kỳ thi trước, sẽ nhận 100.000 tệ học bổng.
“Gia đình em không khá giả, em chỉ muốn bớt gánh nặng cho mẹ thôi.”
Các thầy tôi với vẻ phức tạp.
Ai đó thở dài khẽ khàng.
Một lát sau, chủ nhiệm bước tới, xoa đầu tôi:
“Không phải lo đâu, em là thủ khoa khối Xã hội, học bổng này còn lớn hơn thế nhiều.”
5
Khi tôi rời khỏi văn phòng, trời đã chập choạng tối.
Học sinh bên ngoài đều biến mất.
Tôi mở điện thoại, xem tin nhắn trong nhóm thì mới biết.
Khách sạn gần trường đang tổ chức tiệc cảm ơn thầy .
Tất cả mọi người đều ở đó.
Giang Diễm cũng đã tới.
Trong nhóm lớp, có người vừa đăng ảnh chụp ấy.
Chàng trai mặc áo thun trắng và quần công nhân đứng dưới ánh đèn, khoác hờ chiếc áo mỏng trên tay.
Anh ấy trông giống như một cây trúc xanh tươi.
Lông mi cụp xuống, ánh mắt lạnh nhạt.
Dù ở đâu, ấy cũng luôn là người nổi bật nhất.
Còn tôi…
Tôi ngẩng đầu, vào hình ảnh phản chiếu của tôi qua kính bảng thông báo.
Thân hình gầy gò, khuôn mặt nhạt nhòa.
Vì mấy ngày nay vừa học vừa thêm đến khuya, trán tôi nổi hai cục mụn.
Chẳng có chút nào giống với xinh đẹp trong ảnh giả mà tôi từng dùng.
Trong nhóm vẫn còn đang bàn tán rôm rả.
“Anh Giang đẹp trai thật, trông như có tâm sự, cứ uống rượu rồi thẫn thờ mãi.”
“Chắc là đang nghĩ đến Chu Khả rồi, dù gì hai người họ cũng hẹn gặp nhau trên đỉnh vinh quang mà.”
Chu Khả nhanh chóng trả lời: “Gặp rồi, gặp rồi.”
Thực ra, vì tôi đã lừa Giang trước nên vốn không định gặp ấy nữa.
Nhưng ngay lúc này, có lẽ do cơn gió đêm khiến lòng tôi xao , một thôi thúc mạnh mẽ khiến tôi muốn gặp ấy.
Tuy nhiên, khi tôi vừa đến dưới khách sạn, vừa lấy điện thoại ra định kiểm tra xem ấy ở tầng nào, thì bất ngờ trên màn hình hiện lên hai tin nhắn từ Giang Diễm:
“Bức ảnh đó không phải là em đúng không?”
“Em thật sự rất xấu phải không? Sao lại dám dùng ảnh giả để lừa tôi? Thật ghê tởm.”
Bước chân tôi khựng lại, toàn thân cứng đờ tại chỗ.
Ngay sau đó, trên dòng thời gian hiện lên bài đăng mới nhất của Chu Khả.
Cô ấy mặc chiếc áo khoác sáng màu của Giang Diễm, dựa sát vào ấy trong tư thế cực kỳ thân mật.
Dòng chữ đi kèm:
“Đã chạm tới mặt trăng rồi nhé.”
Khi học lớp 12, tôi giả xinh và online với một học bá trường Thanh Hoa.
Tôi tận dụng ấy gia sư miễn phí cho tôi suốt cả năm.
Sau kỳ thi đại học, tụi tôi hẹn gặp ngoài đời.
Nhưng rồi, lại bị chị họ của tôi, người đạt 680 điểm, cướp mất.
“Anh ấy đứng đầu ngành Vật lý của Thanh Hoa, còn mày chỉ là học sinh khối Xã hội thì sao mà xứng?”
Tôi không vào Thanh Hoa mà học Bắc Đại.
Khai giảng xong, tham gia buổi gặp mặt giữa sinh viên Thanh Hoa và Bắc Đại.
Khi hỏi về sử, ấy điềm tĩnh đáp: “Từng bị một đứa khốn nạn chơi xỏ.”
“Trải nghiệm đó không dễ chịu chút nào.”
Nói xong, tôi: “Em cũng nghĩ đúng không, đàn em?”
1
Ngày công bố điểm thi đại học lại đúng vào buổi tiệc họp mặt gia đình.
Chị họ Chu Khả 680 điểm, ngay lập tức trở thành tâm điểm của cả nhà.
“Tôi đã rồi, Khả Khả chắc chắn mà.”
“Đúng thế, niềm tự hào của cả nhà chúng ta!”
Tôi im lặng, cúi đầu vào điện thoại dưới bàn.
Người online của tôi, Giang Diễm, vừa nhắn hai tin: “Em biết điểm chưa?”
“Anh đang ở sân bay, tối nay gặp nhé.”
Tim tôi đập mạnh, chưa biết phải trả lời sao.
Chu Khả đột nhiên gọi tên tôi: “An An.”
Tôi ngẩng đầu lên.
Đối diện là nụ đầy ẩn ý của chị ta: “Điểm của em sao rồi? Được bao nhiêu?”
Chưa kịp , dì bên cạnh đã :
“Cô chẳng phải đang chọc vào nỗi đau của Lâm Dĩ An sao?”
“Con bé học toán còn không qua nổi, thi đại học mà đòi đậu?”
Sau khi ba tôi mất, gia đình gặp nhiều khó khăn.
Người thân luôn coi thường mẹ con tôi, nhất là Chu Khả.
Chị ta là con cưng của cả nhà, và niềm vui lớn nhất từ nhỏ của chị là đè đầu tôi xuống.
Tôi khẽ nhếch môi, chị ta: “Chị thực sự muốn biết à?”
“Gia đình này đều là người thân của chị mà.”
Chu Khả ngọt ngào: “An An, dù em chỉ đậu cao đẳng thì cũng không ai em đâu.”
Mẹ tôi đặt đũa xuống, nắm lấy tay tôi dưới bàn: “An An, dù con bao nhiêu điểm, mẹ cũng vui.”
Cô dì khẽ lẩm bẩm:
“Hừ, nhà nghèo mà con cũng chẳng ra gì, giờ còn bày đặt lên mặt.”
Ngay lúc đó, tất cả ánh mắt đều dồn vào tôi.
Tôi cắn một miếng dưa ngọt, chậm rãi :
“Đúng , thi lần này tôi không tốt.”
Chu Khả không nhịn , nở nụ đầy đắc ý, vẫn giả bộ :
“Không tốt gì chứ, trình của em vẫn thế mà—”
Tôi ngắt lời chị ta:
“—Chỉ là cao hơn chị đúng 8 điểm thôi.”
2
Chị ta chết sững.
Vài giây sau, không kìm hét lên: “Em điên rồi à? Nói dối cũng phải có mức độ chứ!”
“Em học khối Xã hội, mà thủ khoa khối này năm nay chỉ có 688 điểm!”
“Đúng .”
Giọng tôi không hề dao , thậm chí còn lấy thêm một miếng dưa ngọt:
“Thủ khoa đó chính là tôi.”
Căn phòng chìm trong im lặng.
Chu Khả đứng chôn chân tại chỗ, mặt lúc xanh lúc trắng.
Bất ngờ chị ta hỏi: “Em thi đại học mà cũng dám gian lận?”
“Mặc chị nghĩ sao thì nghĩ.”
Tôi kéo tay mẹ đứng dậy: “Con về đây.”
Tôi bỏ lại cả căn phòng đầy người, rồi về nhà.
Vừa về đến nơi, tôi thấy Giang Diễm lại gửi hai tin nhắn.
“Thi không tốt cũng không sao.”
“Trong mắt , em vẫn là người rực rỡ nhất.”
“…”
Trời ơi, ấy tôi khóc mất.
Tôi dùng ảnh giả, thoải mái tận dụng ấy gia sư cả năm trời.
Giờ tự dưng lại cảm thấy áy náy thật sự.
3
Chiều hôm đó tôi đến trường, bỗng chốc trở thành tâm điểm bàn tán.
Dù trước đây trong các kỳ thi thử, điểm của tôi chưa bao giờ chạm tới 600.
Bạn bè xì xào bàn tán:
“Một đứa học dốt sao tự nhiên thi cao ?”
“Chưa nghe à? Lâm Dĩ An gian lận thi đại học, bên Sở Giáo dục đang xem lại camera kìa.”
Giữa đám đông ồn ào, tôi bất ngờ nghe thấy vài chuyện:
“Tối nay Giang Diễm sẽ về trường cũ đấy.”
“Trời ơi, Giang Diễm, người năm ngoái tuyển thẳng vào Thanh Hoa và đạt 732 điểm, đứng đầu cả tỉnh đó à?”
Vừa nghe đến đó thì Chu Khả lại xuất hiện.
Xung quanh chị ta là một đám người, ai cũng đang khen chị giỏi giang.
Chị ta , cố tỏ ra thân thiết:
“Thật ra, tôi có quen Giang Diễm, cũng từng chuyện riêng với ấy.”
Nghe đến tên Giang Diễm, Chu Khả lập tức tiếp lời:
“Năm ngoái tôi thi không tốt, ấy đã chủ tìm tôi tâm sự, bảo muốn gặp tôi ở Thanh Hoa.”
“Vì thế nên tôi mới quyết định thi lại.”
Một người reo lên:
“Gặp nhau trên đỉnh vinh quang, lãng mạn thật đó!”
Chu Khả bộ ngượng ngùng, ánh mắt chị lại đầy kiêu ngạo, không quên liếc tôi đầy thách thức.
Tôi khẩy:
“Tôi chuyện với Giang Diễm mỗi ngày, sao lại không biết ấy từng khuyên chị?”
“Lâm Dĩ An, em đúng là quen thói dối rồi.”
“Em nghĩ Giang Diễm biết em là ai không?”
Chu Khả tôi đầy khinh thường:
“Anh ấy đứng đầu ngành Vật lý của Thanh Hoa, còn em chỉ là một đứa học sinh khối Xã hội gian lận thì sao mà xứng?”
Bất ngờ có tiếng gọi:
“Lâm Dĩ An, thầy bên Sở Giáo dục bảo em qua một chút.”
Mọi người xung quanh đều về phía tôi.
Ai đó lẩm bẩm:
“Gian lận thi đại học chắc là đi tù đấy nhỉ?”
4
Tôi đứng trong văn phòng, ngẩng đầu thẳng lưng, đối diện với những ánh mắt dò xét của các thầy .
“Thầy đã xem lại camera rồi, chắc thầy cũng biết là em không gian lận.”
“Chuyện đó đương nhiên rồi.”
Họ hỏi: “Chúng tôi chỉ tò mò, Lâm Dĩ An, thế nào mà em lại đột nhiên tăng hơn trăm điểm trong kỳ thi đại học?”
Tôi khẽ mím môi: “Vì… em cố kiểm soát điểm.”
Trường Nhất Trung có một loại học bổng đặc biệt.
Dành cho những học sinh có thành tích kém để khuyến khích họ tiến bộ.
Chỉ cần điểm thi đại học tăng hơn 100 điểm so với các kỳ thi trước, sẽ nhận 100.000 tệ học bổng.
“Gia đình em không khá giả, em chỉ muốn bớt gánh nặng cho mẹ thôi.”
Các thầy tôi với vẻ phức tạp.
Ai đó thở dài khẽ khàng.
Một lát sau, chủ nhiệm bước tới, xoa đầu tôi:
“Không phải lo đâu, em là thủ khoa khối Xã hội, học bổng này còn lớn hơn thế nhiều.”
5
Khi tôi rời khỏi văn phòng, trời đã chập choạng tối.
Học sinh bên ngoài đều biến mất.
Tôi mở điện thoại, xem tin nhắn trong nhóm thì mới biết.
Khách sạn gần trường đang tổ chức tiệc cảm ơn thầy .
Tất cả mọi người đều ở đó.
Giang Diễm cũng đã tới.
Trong nhóm lớp, có người vừa đăng ảnh chụp ấy.
Chàng trai mặc áo thun trắng và quần công nhân đứng dưới ánh đèn, khoác hờ chiếc áo mỏng trên tay.
Anh ấy trông giống như một cây trúc xanh tươi.
Lông mi cụp xuống, ánh mắt lạnh nhạt.
Dù ở đâu, ấy cũng luôn là người nổi bật nhất.
Còn tôi…
Tôi ngẩng đầu, vào hình ảnh phản chiếu của tôi qua kính bảng thông báo.
Thân hình gầy gò, khuôn mặt nhạt nhòa.
Vì mấy ngày nay vừa học vừa thêm đến khuya, trán tôi nổi hai cục mụn.
Chẳng có chút nào giống với xinh đẹp trong ảnh giả mà tôi từng dùng.
Trong nhóm vẫn còn đang bàn tán rôm rả.
“Anh Giang đẹp trai thật, trông như có tâm sự, cứ uống rượu rồi thẫn thờ mãi.”
“Chắc là đang nghĩ đến Chu Khả rồi, dù gì hai người họ cũng hẹn gặp nhau trên đỉnh vinh quang mà.”
Chu Khả nhanh chóng trả lời: “Gặp rồi, gặp rồi.”
Thực ra, vì tôi đã lừa Giang trước nên vốn không định gặp ấy nữa.
Nhưng ngay lúc này, có lẽ do cơn gió đêm khiến lòng tôi xao , một thôi thúc mạnh mẽ khiến tôi muốn gặp ấy.
Tuy nhiên, khi tôi vừa đến dưới khách sạn, vừa lấy điện thoại ra định kiểm tra xem ấy ở tầng nào, thì bất ngờ trên màn hình hiện lên hai tin nhắn từ Giang Diễm:
“Bức ảnh đó không phải là em đúng không?”
“Em thật sự rất xấu phải không? Sao lại dám dùng ảnh giả để lừa tôi? Thật ghê tởm.”
Bước chân tôi khựng lại, toàn thân cứng đờ tại chỗ.
Ngay sau đó, trên dòng thời gian hiện lên bài đăng mới nhất của Chu Khả.
Cô ấy mặc chiếc áo khoác sáng màu của Giang Diễm, dựa sát vào ấy trong tư thế cực kỳ thân mật.
Dòng chữ đi kèm:
“Đã chạm tới mặt trăng rồi nhé.”
Bạn thấy sao?