Vừa khai giảng năm nhất đại học, tôi quen một chàng nghèo rớt mồng tơi trong group tân sinh viên – người có hẳn tám múi bụng săn chắc.
Tôi nhà mình nghèo đến mức không đủ ăn.
Anh ta bảo nhà dột nát đến nỗi trời mưa cũng phải bung dù trong nhà.
Hai đứa sống tằn tiện, mỗi ngày chỉ ăn cháo trắng.
Vì tôi từng cháo trắng khiến tôi có cảm giác như trở về nhà.
Không có khổ thì tự tạo ra khổ để cùng nhau chịu đựng!
“Núi không còn sườn, đất trời hợp nhất, ta mới dám lìa người!”
Trong khi đó, con của bảo mẫu lại diện đồ hiệu, đeo trang sức của tôi, đi xe sang, sống biệt thự – thành công xây dựng hình tượng “bạch phú mỹ”.
Còn tôi, xoay người bước lên chiếc Limousine dài của mình.
Lúc này, Sở Từ thức dậy từ chiếc giường 180m trong căn biệt thự xa hoa của ấy.
…
Tại một buổi tiệc thượng lưu đình đám,
Tôi khoác lên mình bộ váy cao cấp, bước vào sảnh tiệc sang trọng, bốn mắt chạm nhau với Sở Từ đang đứng trên bục phát biểu.
1
“Ngủ chưa?” – Giọng lạnh nhạt trầm ấm truyền đến từ điện thoại, là trai tôi – Sở Từ.
Chuyện này phải kể lại từ một tháng trước, vào một đêm tối trời không mây, gió lặng trăng thanh.
Là một người phụ nữ độc lập thời hiện đại.
Tôi – Diệp Tiểu Tiểu.
Sau 20 năm chưa từng đương, cuối cùng đã online một chàng trai.
Ban đầu tôi quen qua mạng vì giọng của khiến người ta “có thai trong tai” – mỗi ngày chúng tôi gọi điện hàng giờ liền.
Nói là qua mạng thật ra cũng không hẳn, vì chúng tôi là học đại học.
Tôi quen Sở Từ trong group tân sinh viên.
Tôi đã thấy cơ bụng tám múi, vai rộng eo thon của .
Nhưng tôi luôn nghĩ gương mặt chắc sẽ hơi xấu một chút.
Dù sao thì Chúa đã ban cho ấy một giọng hay như , một vóc dáng hoàn hảo như , thì chắc cũng không đến mức cho thêm một gương mặt đẹp nữa đâu.
Cho đến lần đó vô bật video call, thấy gương mặt đẹp trai đến mức không thể tin nổi kia, tôi phải thừa nhận — Chúa đúng là thiên vị.
Nhưng dù sao thì cũng là qua mạng.
Là một sinh viên đại học có ý thức phòng chống lừa đảo cực cao, lại thêm việc tôi luôn muốn tự mình nỗ lực một lần,
tôi đã tự xây dựng cho mình hình tượng một đứa con nhà nghèo, trắng tay, khốn khó.
Tôi quen Sở Từ khi chơi game.
Anh bảo nhà nghèo đến mức mưa dột tứ phía, phải bán mấy con bò mới đủ tiền cho học đại học.
Vì thế nên đành phải công việc chơi game để mưu sinh.
Xem ra Chúa vẫn còn công bằng.
Cho Sở Từ ngoại hình hoàn hảo thì lấy đi ví tiền của ấy.
2
Lúc Sở Từ hẹn tôi ra ngoài để chính thức tỏ .
Tôi nhập vai ngay lập tức!
“Bên ngoài em có vẻ lạc quan đấy, thật ra bên trong lại vô cùng đơn. Em lớn lên trong một gia đình nghèo khó, điều đó khiến em luôn tự ti. Em biết sẽ chẳng ai thích một người u ám như em đâu, nên em không dám mở lòng. Cảm ơn vì đã thấy em. Nhưng mà mỗi lần rung , em lại nghĩ: ‘Thôi bỏ đi, cuối cùng rồi cũng sẽ chán em thôi.’” — Tôi tỏ vẻ đáng thương, từng câu từng chữ đều như rút ra từ trong tim.
“Không sao cả! Anh vốn thích cứu vớt những người rơi vào vực thẳm. Anh có hào quang Thánh Cha cứu thế! Dù từ nhỏ sống vất vả sẽ không bỏ rơi em đâu.” — Sở Từ, người vừa cho là mới đi bốc gạch ở công trình về, nghiêm túc tôi .
…
Gặp đối thủ rồi…
Tôi đã có một màn tỏ cảm đến mức xếp vào hàng “huyền thoại”.
Thế là từ online, chúng tôi chuyển sang ngoài đời thật.
3
Tôi chọc vào cơ bắp cứng cáp của Sở Từ, ngây thơ hỏi:
“Anh ơi cơ bắp của sờ thích quá đi mất, chắc phải tập gym cả năm trời mới như này nhỉ?”
Nghe , Sở Từ nhíu mày, gương mặt thoáng chút đau khổ:
“Tiểu Tiểu à, em không biết chứ, cực khổ lắm. Làm gì có điều kiện đi phòng gym. Cơ bắp này là do hồi hè phải đi bốc vác ở công trình ban ngày, tối bồi bàn ở khách sạn, còn tranh thủ bao cát sống cho người ta. Tập luyện mới có thân hình này.”
Tôi lau nước miếng, cảm thán:
“Cực như thì càng phải giữ sức khỏe đó nha!”
Đó là buổi hẹn đầu tiên của tôi với Sở Từ.
Anh mặc áo thun trắng, quần short và dép kẹp, tuy cả người toàn đồ chợ vẫn không thể che lấp vẻ đẹp trai — quả nhiên người đẹp thì mặc gì cũng đẹp.
Tôi gương mặt , hài lòng gật đầu — ngoài đời còn đẹp hơn trong ảnh.
Còn tôi mặc một chiếc váy liền rẻ tiền, đói meo mà vẫn cùng dạo công viên hai tiếng đồng hồ, vừa đi vừa cho muỗi ăn no.
Sau đó, chúng tôi chuyển sang đi dạo trung tâm thương mại.
Đi ngang một tiệm trang sức cao cấp, Sở Từ cứ chăm vào trong.
Tôi sợ tự ti vì không thể mua cho tôi nên lập tức an ủi:
“Không sao đâu, mình không cần mấy thứ đó, toàn là đồ mấy nhà giàu xổi mới thích thôi. Anh nè dây chuyền em đeo chỉ 9 nghìn chín bao ship trên Taobao mà vẫn đẹp nè!”
Vừa tôi vừa giơ dây chuyền lên khoe — cái này tôi còn cố mua riêng để đi gặp đó!
Tôi hoàn toàn không đếm xỉa gì đến đống trang sức xa xỉ chất đống ở nhà, mặt không đỏ tim không loạn mà thao thao bất tuyệt về độ “sang xịn mịn” của sợi dây chuyền này.
Sở Từ: …
Ừ, đúng rồi đó.
“Anh dẫn em đi khu game điện tử nha! Mình đi gắp thú chơi game!” — Sở Từ với vẻ sợ tôi thiệt thòi.
“Nhưng mà xu chơi game đắt lắm đó, một đồng xu là một tệ lận! Em dọn phòng khách sạn cả ngày mới có sáu mươi tệ à!” — Tôi đột nhiên nhớ ra, một lao công sao lại biết giá xu chơi game nhỉ?
Thế là tôi vội chữa cháy:
“Là em nghe mấy chị ở buồng phòng thôi, chứ em chưa bao giờ bước chân vô khu đó đâu.”
Sở Từ nghe xong thì sắc mặt hơi ngập ngừng, như chợt nhớ ra điều gì đó.
Chắc cũng vừa nhớ ra — khu game điện tử với thì quá tốn kém.
Ban đầu chắc thấy mấy cặp đôi khác đi chơi, cũng muốn dẫn tôi theo, giờ tôi “nhắc khéo”, mới nhớ đây không phải thứ có thể chi trả.
Chắc giờ đang rất ngại, đang suy nghĩ xem nên sao để “thoát cảnh này” một cách đẹp mặt.
Thế là tôi chủ :
“Thôi mình đừng vào nữa, đứng ngoài chơi thôi cũng vui mà.”
Giờ chắc nghĩ tôi là cực kỳ thấu hiểu lòng người.
Tôi phải giữ gìn chút tự tôn mong manh còn sót lại cho đàn ông!
Tôi cảm trước sự dịu dàng của chính mình — đúng là một nàng tiên xinh đẹp và nhân hậu.
“…”
Bạn thấy sao?