Trên tường, trần, và thậm chí cả mặt sau tủ quần áo, tất cả đều phủ kín ảnh chụp tôi ở mọi góc độ.
Trong tất cả các bức ảnh, những người khác nếu xuất hiện đều bị dùng bút đỏ xóa nhòa hoặc bị cắt đi, chỉ còn lại tôi.
Một người, nhiều biểu cảm, vô số khoảnh khắc, tất cả đều gói gọn trong không gian ngột ngạt này, tạo nên một cảm giác quỷ dị đến rợn người.
Tôi không cảm thấy sợ.
Ngược lại, tôi bất giác cảm thấy thỏa mãn.
Được một người đ,iên cuồng đến mức này, đặt tôi trung tâm duy nhất, tôi thừa nhận mình không thể khước từ.
Tôi muốn sự duy nhất này, tôi muốn như lũ lụt quét qua, chiếm hữu và vùi lấp hoàn toàn.
Lục Trạch Nhiên là của tôi.
Tôi cũng là của Lục Trạch Nhiên.
20
Chỉ một khoảnh khắc thất thần, khi ánh mắt quay trở lại, tôi nhận thấy một vài bức ảnh khác biệt.
Chúng nằm ở bên cạnh kệ sách, số lượng cũng rất nhiều.
Nhưng so với những bức ảnh khác, những trong đây rõ ràng còn rất trẻ và ngây thơ.
Đó là tôi năm 10 tuổi.
Ánh mắt đờ đẫn và hỗn loạn, không hề có sức sống.
Nụ trên khuôn mặt cứng đờ, giống như một con rối bị giật dây.
Vẻ mặt u ám, như thể tất cả hy vọng đã bị vắt kiệt, chỉ còn lại sự lụi tàn.
Tôi lần lượt từng bức ảnh.
Chúng rất nhiều, và trong ảnh dần dần lớn lên.
Ánh mắt ấy cũng dần sáng hơn, khi vào máy ảnh toát lên vẻ dịu dàng và thuần khiết.
Có lúc ấy ngồi học bài dưới ánh đèn, có lúc là trên đường đến trường với chiếc cặp trên lưng.
Không ngoại lệ, khi ấy vào máy ảnh, luôn ánh lên một chút phụ thuộc khó diễn tả.
Ngón tay tôi run lên, trái tim như bị bóp nghẹt, vừa đ,au vừa xót xa.
Ánh mắt dần mờ đi, tôi thấy một cuốn sổ màu đen đặt trên kệ sách, chưa cất đi.
Cuốn sổ này có vẻ đã dùng rất lâu, dù chưa mở ra cũng có thể thấy bên trong chi chít chữ.
Tôi mơ hồ nhận ra, đây chính là mảnh ghép cuối cùng của Lục Trạch Nhiên.
Nhưng nếu , tại sao ta không trực tiếp hướng tôi đến cuốn sổ này, mà lại phải vòng vèo như ?
Tôi cất nỗi nghi ngờ vào lòng, ngồi xuống tấm thảm, dựa vào mép giường và mở cuốn sổ.
Đó là nhật ký của Lục Trạch Nhiên.
Những trang đầu tiên, chữ viết non nớt và nguệch ngoạc, như của một đứa trẻ mới tập viết.
Tôi xem qua ngày tháng, lúc đó Lục Trạch Nhiên mới 9 tuổi.
Chữ viết như cũng không có gì lạ.
Ngày 16 tháng 7, trời mưa nhỏ.
Em đã chị đưa về nhà gần một năm rồi.
Em dùng một năm để học đọc và viết. Chị khen em là thiên tài.
Cảm thấy vui lắm, rất vui! Rất chị!
Chữ của em đều do chị dạy. Em muốn dùng chúng để ghi lại tất cả về chị.
Thật ra, em muốn dùng ảnh chụp hơn. Như , mỗi lúc em đều có thể thấy chị.
Nhưng máy ảnh đắt quá, điện thoại cũng . Em không thể mua .
Sau này, em nhất định phải thật cố gắng, kiếm thật nhiều tiền, để chị có những điều tốt nhất.
Em thật sự rất thích chị.
Ngày 18 tháng 7, trời nắng.
Hôm nay em lại gặp người đàn bà kỳ lạ đó.
Cô ta em không nên ở bên chị, rằng chị sẽ em.
Đồ dối!
Nếu không có chị nhặt em về, em đã ch,et ở bãi rác rồi.
Cả thế giới này đều bỏ rơi em, kể cả bố mẹ em.
Họ có đứa con khác, còn em — một đứa trẻ bị mua về, không còn giá trị.
Giống như vứt một miếng thịt thối, họ bỏ em ở nhà ga.
Để giành ăn với chó hoang đã trở thành cuộc sống thường nhật của em.
Một năm, hai năm, ba năm, em sống đến năm 8 tuổi.
Khi sắp ch,et đói, em đã gặp chị.
Chị ấy thật sạch sẽ, xinh đẹp, là đẹp nhất em từng gặp.
Nhưng cũng là một công chúa quý giá như , đã bất chấp cơn mưa lớn để kéo em ra khỏi bãi rác.
Chị cõng em vào bệnh viện. Nhưng khi tỉnh dậy, người đàn bà kỳ lạ đó lại xuất hiện.
Cô ta ta cứu em.
Đồ lừa đảo!
Ngày 23 tháng 7, trời nắng.
Hôm nay là một ngày đặc biệt.
Bởi vì vào đúng ngày này năm ngoái, em đã tìm thấy chị.
Chị mang theo máy ảnh, nắm tay mẹ chị, rất hạnh phúc.
Em lén lút đi theo, chỉ muốn chị thêm một chút.
Chị đã nhận ra, quay đầu em.
Khoảnh khắc đó, tim em như nhảy khỏi lồng ngực, mặt nóng ran, tay chân không biết để vào đâu.
Nhưng chị chỉ lướt qua em, mỉm dịu dàng, giống như lần đầu tiên gặp một người xa lạ.
Chị không nhận ra em.
Từ thiên đường rơi xuống địa ngục, có lẽ chính là cảm giác này.
Sau đó, người đàn bà tự xưng là Tống Vân Khanh lại tìm đến em.
Cô ta hỏi tại sao em rời khỏi bệnh viện, và em đã dối.
Không biết vì sao, em không muốn để ta biết về sự tồn tại của chị.
Vì ta thật sự quá kỳ lạ.
Cô ta tiếp cận em một cách không rõ ràng, tự cho mình quyền rất nhiều việc không cần thiết.
Cô ta đặt ra một loạt quy tắc kỳ quặc, ép em phải tuân theo.
Cô ta rằng muốn cứu em.
Nhưng thái độ của ta không giống như đang cứu giúp, mà giống như đang thuần hóa em hơn.
Như thể em chỉ là một con chó không nghe lời.
Và mục đích của ta chính là khiến em vẫy đuôi cầu xin, trung thành với ta.
Em trốn ra ngoài và lại một lần nữa gặp chị.
Nhưng lần này, là em đã cứu chị.
Mẹ của chị đã t,ự s,át, từ trên tòa nhà cao nhảy xuống, m,áu bắn t,ung tó,e khắp nơi.
Chị đứng ở gần đó, khuôn mặt mơ hồ, nước mắt không ngừng chảy.
Như thể cả thế giới của chị đã sụp đổ theo mẹ chị.
Cảnh tượng đó, em không dám lần thứ hai.
Cha của chị từ đầu đến cuối không xuất hiện.
Sau khi khóc cạn nước mắt, chị trở nên trống rỗng như một con búp bê xinh đẹp.
Không còn chút sinh khí, không ra bất kỳ phản ứng nào.
Em không biết nhà chị ở đâu, cũng không biết chị còn ai để nương tựa.
Để lo hậu sự cho mẹ chị, lần đầu tiên trong đời em đã một tên trộm.
Nhưng mới trộm vài trăm mét thì em bị người ta bắt lại.
Bị dồn vào một góc hẻm nhỏ, họ đ,ánh em đến suýt mất m,ạng.
Lúc đó, em chỉ nghĩ đến chị, người vẫn đang ở trong bệnh viện.
Em không thể ch,et .
Em quỳ xuống trước mặt một thanh niên, dập đầu nhiều lần, cầu xin đổi lấy m,ạng sống để có tiền.
Thanh niên đó im lặng rất lâu, chửi một câu thô tục rồi ném ví tiền cho em.
Trong ví không có nhiều tiền, đủ để lo hậu sự cho mẹ chị, vẫn còn thừa lại một ít.
Em dùng toàn bộ số tiền còn lại để chăm sóc chị.
Chị không còn gia đình, em cũng không.
Từ đó, em quyết định sẽ trở thành gia đình của chị.
21
Tôi những dòng chữ ngày càng gọn gàng hơn, cảm giác như tim bị khoét một mảng lớn.
Những ký ức mờ mịt dần trở nên rõ ràng, như làn sương vén lên, hé lộ những điều bị giấu kín phía sau.
Nhật ký của Lục Trạch Nhiên vẫn tiếp tục, nét bút bắt đầu sắc sảo, manh mối dần xuất hiện.
Ngày 12 tháng 8, trời nắng.
Hôm nay Bạch Duệ lại tìm đến chị, hắn ta ngang ngược vô lý, luôn khiến chị tức giận.
Tôi không thích hắn.
Hắn là một kẻ ngu ngốc, mà lại mơ tưởng thích chị.
Hắn sao xứng đáng!
Còn cả Lạc Thu, kẻ cứ cướp lấy ánh mắt của chị.
Rất ghét, rất ghét, rất ghét…
Ngày 16 tháng 8, trời âm u.
Cuối cùng tôi cũng đưa chị trở lại từ tay Bạch Duệ.
Dù việc suýt ch,et đuối thật tệ, tôi lại rất thích dáng vẻ chị bảo vệ tôi.
Chị lo lắng cho tôi, trông đáng vô cùng.
Trên đời sao có nào đáng như chị đây?
Ngày 2 tháng 1, trời nắng.
Bạch Duệ và Lạc Thu đều thích chị.
Họ muốn cướp chị khỏi tôi.
Không !
Tuyệt đối không !!! Chị là của tôi!!
Ngày 3 tháng 2, mưa giông.
Tống Vân Khanh lại đến tìm tôi.
Suốt sáu năm qua, ta không ngừng chen vào, cố gắng lấy lòng tôi.
Tôi không hiểu tại sao ta cứ nghĩ tôi đang sống trong khổ sở, rồi còn chắc chắn rằng mình sẽ cứu rỗi tôi.
Cứu rỗi?
Thật nực .
Sự ban phát cao ngạo ấy gọi là cứu rỗi sao?
Thật khiến người ta buồn nôn.
Ngày 18 tháng 2, mưa nhẹ.
Hôm nay là sinh nhật chị.
Mọi năm đều do tôi cùng chị tổ chức.
Nhưng năm nay thì khác.
Bạch Duệ đã lừa chị đi mất, dùng đủ thứ lý do vớ vẩn để giữ chân chị.
Hắn luôn như , không hề bận tâm đến mong muốn của chị.
Hành xử theo ý mình, thật đáng ghê t,ởm.
Tôi phải đưa chị về.
Đọc đến đây, khi lật qua trang kế tiếp, ngón tay tôi chợt khựng lại.
Vì phía sau là những đoạn chữ nguệch ngoạc, như người mất trí đang cố gắng viết lại điều gì đó.
Nhiều chỗ thậm chí còn dính vết m,áu khô.
Nét bút xiêu vẹo gần như đâm thủng cả giấy.
Hoảng loạn, vô phương hướng, kỳ lạ và méo mó.
Tôi cố gắng nhận ra những nét chữ như “phản”, “chủ”, và một số từ đơn giản khác.
Sau một lúc cau mày kỹ, tôi lật tiếp trang.
Trang kế tiếp càng đáng sợ hơn.
Những dòng chữ đỏ như m,áu chi chít trên trang: “Gi,et Bạch Duệ!! Gi,et Bạch Duệ!!”.
Cơn hận thù méo mó như muốn ập ra từ trang giấy.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
22
Đầu óc tôi đ,au buốt từng cơn, những ký ức đang dần hiện rõ cũng thật kỳ dị.
Đêm sinh nhật 16 tuổi, sau khi về nhà, quả thật tôi không thấy Lục Trạch Nhiên đâu.
Thậm chí trong suốt năm năm sau đó, tôi không hề gặp lại Lục Trạch Nhiên.
Nhưng tôi lại không hề nhận ra có gì bất thường.
Những người xung quanh tôi cũng không phát hiện ra điều gì.
Dường như người này chưa từng tồn tại.
Dấu vết của ấy bị xóa sạch sẽ, cho đến ba năm trước.
Năm đó tôi là sinh viên năm ba, còn Lục Trạch Nhiên vừa nhập học năm nhất.
Bạn thấy sao?