Yêu Phải Kẻ Định [...] – Chương 2

Sự luyến tiếc cuối cùng tan biến, tôi bình thản đưa tay ra.

“Chào , tôi là Lộc Mộng.”

5

Có lẽ vì cánh bướm tôi vỗ đã khiến thời gian nữ chính xuất hiện đẩy lên sớm hơn không ít.

Nhưng liên quan gì đến tôi chứ? Dù sao tôi cũng đã quyết định phủi tay rời đi rồi.

Không có nữ phụ độc á,c như tôi cản đường, có khi nam nữ chính còn sớm ngày tu thành chính quả.

“Tống Vân Khanh.” Người phụ nữ đối diện liếc tôi, ngắn gọn tự giới thiệu.

Khi những ngón tay thon dài chạm vào tôi, cảm giác lạnh lẽo khiến tôi bất giác rùng mình.

Dường như những ngón tay sẽ bị Lục Trạch Nhiên gi,ẫm g,ãy trong tương lai giờ đây đều đang tỏa ra hơi lạnh.

Haizz, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Tôi cố nặn ra một nụ .

“Bệnh nhân bên trong nhờ bác sĩ Tống rồi, tôi sẽ…”

“Bịch!”

Tiếng ngã nặng nề từ trong phòng bệnh cắt ngang lời tôi.

Sắc mặt bác sĩ Vương bên cạnh tôi thay đổi, ông nhanh chóng đẩy cửa vào phòng.

Trong đó, Lục Trạch Nhiên đang mặc đồ bệnh nhân, thở hổn hển kịch liệt.

Cậu ta nằm vật trên đất, móng tay cào rách cả da, m,áu rỉ ra.

Khi ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe về phía tôi, yếu ớt như một người đang đứng trên bờ vực thẳm.

Tựa như chỉ cần tôi nhẹ nhàng thổi một cái, đóa bạch liên mềm mại, ngoan ngoãn kia sẽ tan biến mãi mãi.

“Chà, cậu bé này! Sao lại di chuyển lung tung thế?”

Bác sĩ Vương vừa vừa sốt sắng chạy vào đỡ cậu ta lên.

“Biến đi!”

Lục Trạch Nhiên khàn giọng gầm lên.

Giọng cậu ta khô ráp và vội vã, sự dữ dội trong đó khiến tôi giật mình hoảng sợ.

Tôi chưa bao giờ thấy Lục Trạch Nhiên nổi giận.

Một cảm giác kỳ lạ bủa vây trong lòng tôi, khiến tôi vô thức lùi lại một bước.

Nhưng hành đó dường như lại khiến cậu ta bị kích thích mạnh.

Đôi mắt phượng xinh đẹp lập tức ngấn lệ, giọng đầy nghẹn ngào hỏi tôi:

“Tại sao lại bỏ rơi tôi?”

“Nếu… nếu tôi đã sai điều gì, chị cho tôi biết, tôi sẽ sửa, không?”

Lục Trạch Nhiên thở dốc kịch liệt, khóc như một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Tôi mấp máy môi, khi gần như mềm lòng, ánh mắt tôi chợt lướt qua Tống Vân Khanh đang tiến lại gần.

Hừm, nguy hiểm quá!

“Không phải tại cậu, chỉ là tôi đột nhiên không muốn đương nữa.”

Tôi thở dài trong lòng. Thôi thì dứt khoát đi.

“Chẳng qua đã ngủ với nhau rồi, cũng chỉ thôi. Nam thần số một trường T cũng chỉ có thế.”

Nhìn khuôn mặt Lục Trạch Nhiên phút chốc trở nên xám xịt, tôi siết chặt hơi thở.

“Lộc tiểu thư.”

Tống Vân Khanh bỗng nhíu mày bất mãn, lên tiếng: “Cô không nên kích thích bệnh nhân thêm nữa.”

Câu đó lập tức đ,ánh tan sự mềm lòng của tôi.

Buồn thật, đương kiểu này đúng là lấy mạng người mà!

Tôi lạnh như một kẻ phản diện:

“Đưa cậu ta đến bệnh viện đã là nhân từ lắm rồi. Sau này tốt nhất đừng gặp lại.”

Dứt lời, tôi quay đầu bỏ đi.

Sau lưng chợt vang lên tiếng kinh hô của Tống Vân Khanh.

“Người ngất rồi! Mau lên! Bác sĩ Vương, cậu ấy đang dần suy yếu hô hấp!”

Đồng tử tôi co r,út trong thoáng chốc, khi quay đầu lại, tôi thấy Tống Vân Khanh đang dang hai chân, quỳ hai bên người Lục Trạch Nhiên, hô hấp nhân tạo cho cậu ta.

Nhưng khoảnh khắc đó, trong đầu tôi lập tức hiện lên cảnh hai người này quấn quýt với nhau.

Vẫn tư thế này.

Mẹ k,iếp! Mù mắt tôi rồi!

Thiên hạ thiếu gì đàn ông, tôi hôm nay nhất định phải tìm một em ngoan hơn cả Lục Trạch Nhiên!

6

Tôi ngồi ở dãy ghế trước quầy bar, càng nghĩ càng tức.

Đập mạnh chai rượu trống lên quầy, tôi lảm nhảm bằng giọng lè nhè:

“Phục vụ! Đem rượu lên!”

Mọi người xung quanh lặng đi một chút, đồng loạt quay đầu tôi.

“Nhìn cái gì mà , hả?! Chưa từng thấy người thất sao?!”

Tôi lè nhè hét lớn, trông chẳng khác nào ai đụng vào tôi, tôi cũng sẵn sàng cắn lại.

“Haha, tôi đoán là ai, hóa ra là Lộc Mộng, khách quý hiếm thấy đấy.”

Một giọng lười biếng vang lên bên tai tôi, quen thuộc đến mức khiến tôi ngẩn ngơ.

Quay đầu , quả nhiên là Bạch Duệ.

Vẫn kiểu tóc húi cua, mặc bộ vest giản dị với cổ áo mở rộng.

Hình xăm hoa hồng và gai chạy từ ngực lên cằm vẫn đầy vẻ phóng túng và bí ẩn, đẹp đến mức như không thực.

Anh ta vừa xuất hiện, ánh mắt của những người xung quanh lập tức thu lại.

Dù gì ta cũng là ông chủ của “Sắc Giới”, luôn có người phải nể mặt.

“Sao rảnh rỗi đến đây , cậu nhóc của không đi cùng sao?”

Bạch Duệ ngồi xuống bên cạnh tôi, chuyện tự nhiên như thể ba năm không gặp chưa từng ta lạ lẫm.

Tôi hồi đó tại sao lại không qua lại với ta nhỉ?

Cái đầu lơ mơ vì men rượu chẳng nghĩ ngợi gì, rồi bỏ qua vấn đề đó luôn.

“Không phải của tôi, hôm nay chia tay rồi.”

“Chia tay?”

Bạch Duệ dường như khá bất ngờ, ngay sau đó ta lại như đã hiểu:

“Cũng phải, nếu không chia tay, gì có mặt ở đây.”

Câu này sao nghe không đúng nhỉ?

Cái đầu mụ mị vì rượu miễn cưỡng vận hành, tôi lớn tiếng phản bác:

“Xàm! Lục Trạch Nhiên tên nhóc con đó sao quản tôi?”

Câu này như chạm đúng chỗ buồn của Bạch Duệ, khiến vai ta run lên vì .

“Cười cái gì mà ? Tôi thật đấy!”

Nghe , Bạch Duệ cuối cùng cũng ngừng lại, nghiêng đầu tôi.

Đôi mắt đào hoa đẹp đẽ của ta, vì mà long lanh nước mắt.

Nhưng khi tôi, ánh mắt lại lạnh lùng kỳ quái.

“Lộc Mộng à, nghĩ người thừa kế từ Lục gia ở kinh đô, chỉ là một con chó đến thì đến, đi thì đi theo ý sao?”

Cơn say của tôi bất chợt tan đi đôi chút.

Lời của Bạch Duệ vẫn tiếp tục:

“Cô không tò mò tại sao nhà họ Bạc lại sụp đổ sao? Và tại sao Bạc Vân Sơn lại bị t,ai n,ạn vào đúng ngày trước lễ đính hôn với , đến mức g,ãy chân không?”

Ba năm trước, nhà họ Bạc và nhà họ Lộc liên hôn.

Bạc Vân Sơn, vị hôn phu phóng túng, là người tôi chỉ gặp đúng một lần.

Nhưng chỉ sau một đêm, cha của ta bị bắt vì tội kinh tế, nhà họ Bạc hoàn toàn sụp đổ.

Bạc Vân Sơn cũng gặp t,ai n,ạn trên đường đi gặp nhân , g,ãy mất một chân.

Sau đó, Lục Trạch Nhiên bắt đầu lần lượt xuất hiện trước mặt tôi.

Nhớ đến ánh mắt tội nghiệp, dáng vẻ nũng của cậu ta, tôi bất giác rùng mình dữ dội.

Bạch Duệ tôi với ánh mắt khó hiểu, ngửa cổ uống cạn ly brandy.

“Lộc Mộng, không thoát khỏi cậu ta đâu.”

Ngón tay tôi siết chặt lấy chai rượu.

Nghe Bạch Duệ nhạt đầy ác ý thở dài:

“Cậu ta là một con chó đ,iên, sẽ cắn ch,et bất kỳ ai dám thu hút sự ý của . Người như cậu ta, trừ phi ch,et, nếu không…”

“…Cô sẽ không bao giờ thoát khỏi cậu ta.”

7

Tôi không rõ mình trở về nhà bằng cách nào, cả người như bị mất hồn, mơ màng bước đi.

Những lời của Bạch Duệ cứ liên tục vang lên trong đầu tôi.

“Tôi biết vô tâm vô phế, bởi vì chuyện của mẹ khiến có thái độ sống kiểu ‘sống ngày nào hay ngày ấy’.”

“Nhưng là con ếch trong nước ấm, nếu không vùng vẫy, sẽ bị Lục Trạch Nhiên nuốt chửng.”

“Cô không nhận ra rằng những người xung quanh gần như chẳng còn lại bao nhiêu sao?”

Những lời hỗn loạn đâm vào đầu tôi, đ,au nhức từng hồi.

Nhưng nếu về sự chấn , kỳ thực tôi không thấy quá ngạc nhiên.

Cảm giác kỳ lạ luôn bao phủ lấy tôi cuối cùng cũng tìm lời giải.

Tôi tự hỏi, tại sao trong sách, nam chính lại tàn nhẫn và bạo ngược, khí chất tổng tài bá đạo lại bộc phát đến thế?

Tôi từng nghĩ đó chỉ là vì hiện tại Lục Trạch Nhiên còn quá trẻ.

Dù gì, cậu ta cũng là người luôn miệng gọi “chị” một cách ngọt ngào, biết nũng cơ mà.

Trong “cốt truyện” tôi thấy đêm đó, tất cả bắt đầu từ khi Lục Trạch Nhiên tiếp quản sản nghiệp gia tộc.

Còn mối quan hệ với tôi, nữ phụ độc á,c, chỉ là công cụ để h,ành h,ạ nữ chính mà thôi.

Câu chuyện về tôi không nhắc đến nhiều, mỗi lần xuất hiện đều vô cùng đắt giá.

Những cơn gió lạnh thổi qua khiến cái đầu mơ màng của tôi tỉnh táo thêm chút ít.

Tựa như con cá khô nằm im trên giường, tôi nghĩ đến câu cuối cùng của Bạch Duệ rồi bất giác bật .

Buồn thật, người bên cạnh tôi vốn dĩ chẳng có mấy ai.

Dù là những người đến từ những cuộc vui xa hoa, hay chỉ là qua đường một chút, kỳ thực tôi đều không mấy để tâm.

Lục Trạch Nhiên có bệnh, tôi cũng có bệnh.

Nhưng Lục Trạch Nhiên có Tống Vân Khanh thuốc, còn tôi chẳng có gì.

Tôi bỗng chốc hiểu vì sao mình lại là nữ phụ độc á,c.

Nghĩ lại, nếu thật sự Lục Trạch Nhiên mà không biết trước tương lai, có lẽ tôi thật sự sẽ ra những chuyện không còn lương tâm như .

Cuộn mình trong chăn một hồi, chiếc điện thoại nằm trên thảm bất chợt reo lên.

Tôi không buồn ngẩng đầu, quơ tay nhấc máy.

“Alo.”

“Mộng Mộng à, dạo này con khỏe không?”

Nghe giọng đó, tôi lập tức thấy buồn nôn.

“Lộc Thâm Nguyệt, lại phát đ,iên cái gì nữa?”

Nhàn rỗi không có việc gì nên bày ra trò cha con thắm thiết?

Phi!

“Đồ hỗn xược! Nói chuyện với ba con như thế à?!”

Tôi kéo điện thoại ra xa khỏi tai một chút.

“Khi bán tôi đi sao không nhớ mình là ba tôi? Khi ngoại khiến mẹ tôi phải ch,et, ông đang vui vẻ trong vòng tay nào thế?”

Tôi nhạt.

“Nếu lại là để kiếm tiền cho đám con riêng kia, quay về nơi ông đến mà c,út đi, không?”

Tên kh,ốn n,ạn này ng,oại , sinh con riêng, còn dẫn tiểu tam vào nhà, ngang nhiên vênh váo trước mặt mẹ tôi.

Người phụ nữ vốn đã yếu ớt lại càng thêm kiệt quệ, cuối cùng mắc tr,ầm c,ảm nặng mà t,ự s,át.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...