Tôi không ngờ, một lớp trưởng tốt bụng như … lại âm thầm thích tôi.
Cuối thư, ấy viết:
“Bạn Ninh, nếu đồng ý cho tôi một câu trả lời, thì hãy đến khu vườn nhỏ sau trường sau giờ tan học hôm nay.
Tôi sẽ đợi ở đó.”
“Nếu không đến, tôi sẽ hiểu là đã từ chối.”
Tất nhiên là tôi đến.
Một lời tỏ chân thành đến thế, đương nhiên cần đáp lại một cách trang trọng.
Tôi hớt hải chạy đến khu vườn nhỏ, Giang Yến Châu đã đứng đó từ lâu.
Thấy tôi tới, ấy mỉm —vẫn là nụ dịu dàng, ấm áp như mọi khi.
Tôi thở nhẹ một hơi rồi mỉm đáp lại:
“Lớp trưởng, cảm ơn cậu đã thích tôi.”
“Được một người xuất sắc như cậu thích, với tôi thật sự là may mắn.”
Giang Yến Châu tất nhiên hiểu ẩn ý từ chối trong câu của tôi.
Anh ấy hơi cúi đầu, gương mặt lộ ra chút tiếc nuối:
“Cậu đã có người mình thích rồi, đúng không?”
Tôi gật đầu.
“Nếu tôi đoán không sai… chắc là Đoạn Tiêu Dã?”
“Ừm.”
Tôi ngượng ngùng gãi đầu.
Giang Yến Châu khẽ lắc đầu, ánh mắt dịu đi xen lẫn chút u sầu:
“Thật ghen tị với cậu ấy.”
Tôi bật :
“Cậu ấy có gì đáng ghen tị đâu. Lớp trưởng, để tôi tiết lộ một bí mật cho cậu nhé.”
Nghe , Giang Yến Châu hơi sững lại, hỏi:
“Bí mật gì?”
“Tôi thật ra đến từ tương lai. Sau này cậu sẽ trở thành một nhà khoa học cực kỳ nổi tiếng, cả nước biết đến luôn đó!”
Nhiều năm sau, khi Giang Yến Châu xuất hiện trên sóng truyền hình quốc gia, tôi chỉ vào màn hình, khoe với bè:
“Đấy đấy! Người giỏi như là học cấp ba của tôi đó!”
Giang Yến Châu mỉm dịu dàng:
“Cảm ơn lời chúc của .”
“Không phải chúc đâu, là sự thật đó!”
Anh ấy dang tay ra:
“Có thể ôm một cái không? Xem như là lời tạm biệt.”
Cái ôm đó rất ngắn, chỉ vài giây.
Khi buông ra, Giang Yến Châu :
“Chúc , tiền đồ như gấm, vạn sự như ý.”
12
Tôi hẹn Đoạn Tiêu Dã cùng về nhà sau giờ tan học.
Trên đường đi, cậu ta khổ :
“Cho tôi đi cùng cậu hết đoạn đường cuối này, không?”
Hả?
Gì thế trời? Trù tôi chết à?!
Tiếp theo đó, cậu ta cúi gằm đầu, im thin thít chẳng lấy một lời.
Tôi bắt đầu thấy bức bối, cuối cùng là tôi phải chủ mở lời trước.
“Cậu biết không? Hôm nay Giang Yến Châu đã tỏ với tôi đấy. Lá thư đó là thư cậu ấy gửi tôi.”
“Ừm.”
Đoạn Tiêu Dã gật đầu, không cảm .
Hả? Gì thế? Phản ứng này là sao?
Tôi cố ý chọc tức:
“Tôi đồng ý rồi đó.”
“Ừm.”
Cậu ta lại gật đầu.
Tôi bắt đầu sốt ruột thật rồi, quay sang hỏi:
“Cậu không có gì muốn sao?”
Cậu ta khẽ nghẹn giọng.
Một lúc lâu sau mới thều thào:
“Hai người… trai tài sắc… đúng là một đôi trời sinh. Loại quái như tôi… nào có tư cách phản đối…”
Tôi vừa định lên tiếng.
Thì—Đoạn Tiêu Dã đột nhiên nhắm nghiền mắt lại, ngất xỉu ngay tại chỗ!
!!!
Tôi: ?!!!!?
Cái quái gì thế này!
13
Tôi đưa Đoạn Tiêu Dã về nhà cậu ta.
Bác sĩ riêng của cậu ta bảo rằng ta ngất xỉu là do quá đau buồn.
Chừng một hai tiếng sau, cậu ta tỉnh lại.
Vừa mở mắt thấy tôi, cậu ta lập tức lật người, quay lưng về phía tôi.
Giọng trầm trầm, đầy uể oải:
“Em còn ở nhà tôi gì nữa?”
“Chăm sóc chứ sao.”
Giọng cậu ta cao vút lên:
“Em đã có trai rồi mà còn chăm sóc tôi?”
“Cho cơ hội tiểu tam, nhận không?”
Đoạn Tiêu Dã nổi điên.
Cậu ta quay phắt lại, tôi, chỉ tay trách móc:
“Tiểu tam?! Em nghĩ tôi là cái gì hả?!”
“Tôi là loại người tự hạ thấp mình như thế sao?!”
“Ninh Vãn, em đừng có khinh người quá đáng!”
Tôi mỉm , :
“Cho năm phút suy nghĩ đấy.”
Khí thế của Đoạn Tiêu Dã dần dần xẹp xuống trong lúc đối diện với tôi.
Cuối cùng, nó tan biến sạch sẽ.
Cậu ta lại lật người, quay lưng về phía tôi.
Giọng điệu mang chút nức nở:
“Tiểu tam nghe khó nghe quá.”
“Thôi để tôi chó của em đi.”
“Chơi với chó thì không tính là ngoại .”
Cậu ta kéo chăn trùm kín cả người.
“Huhu…”
“Tôi, Đoạn Tiêu Dã, một đời hùng, mà lại sa sút đến mức đạo đức bại hoại thế này…”
Tôi ôm bụng lên.
Đoạn Tiêu Dã bất ngờ lật chăn ra, rồi túm cổ tay tôi, đè tôi xuống giường.
Đuôi mắt cậu ta đỏ hoe, quát lên:
“Em còn dám , đồ con xấu xa!”
“Tôi cho em biết, cả đời này tôi sẽ như ma quỷ bám lấy em!”
“Em mà dám bỏ rơi tôi, tôi sẽ lôi hết mấy chuyện vô đạo đức của em ra công khai luôn!”
Nhìn những giọt nước mắt lấp lánh trong mắt cậu ta, tôi ngồi thẳng dậy, tiến sát lại, hôn nhẹ lên khóe môi cậu ta một cái.
Mặt và tai Đoạn Tiêu Dã lập tức đỏ bừng.
Cậu ta chỉ vào tôi:
“Em, em, em… Con gì mà thủ đoạn kinh khủng thế!”
“Nhưng tôi cho em biết, dù em có thế, tôi vẫn không tha cho em đâu!”
Tôi đến mức sắp chảy cả nước mắt, đành phải thú thật:
“Đùa thôi, tôi đâu có đồng ý.”
Tôi nâng mặt cậu ta, :
“Đoạn Tiêu Dã, người tôi thích là .”
Đoạn Tiêu Dã trợn tròn mắt, vẻ mặt như vừa bị niềm vui đập trúng:
“Thật hay giả?!”
“Thật.”
Cậu ta lao tới, ôm chầm lấy tôi như gấu.
“Huhu, tôi sợ muốn chết!”
Cậu ta ôm tôi mà cứ ngọ nguậy liên hồi.
Ngọ nguậy một lúc, tôi cảm thấy có cái gì đó cọ vào đùi mình.
Tên này, lại “phát sốt” rồi.
Đoạn Tiêu Dã ghé sát tai tôi, thì thầm:
“Tiểu Vãn, tôi nóng quá, nóng lắm, em giúp tôi chút không?”
Tôi vung tay tát cho cậu ta một cái.
Ai ngờ, cậu ta càng phấn khích hơn.
Cậu ta nắm tay tôi, đặt lên cơ ngực của mình:
“Đừng tát mặt thôi, tát đây cũng .”
Rồi lại kéo tay tôi xuống dưới:
“Hoặc là, tát chỗ này cũng .”
“Nhưng nhẹ tay chút nhé, nó mong manh lắm.”
Đoạn Tiêu Dã tôi với ánh mắt đáng thương.
Đột nhiên, tôi nhớ đến một tin đồn.
Nghe bảo, “cậu nhỏ” của nam sinh mười tám tuổi còn cứng hơn cả kim cương.
Nghĩ đến việc tôi chưa từng “thưởng thức” phiên bản mười tám tuổi của cậu ta, tôi bỗng thấy hơi ngứa ngáy, thế là gật đầu đồng ý.
Khoảnh khắc tôi gật đầu, cậu ta lập tức lao tới, hôn ngấu nghiến môi tôi.
…
Đoạn Tiêu Dã mười tám tuổi còn tràn trề năng lượng hơn cả phiên bản hai mươi lăm tuổi của cậu ta.
Sau một trận “đại chiến” sung mãn, tôi mệt lả, chỉ nghĩ trong đầu:
Quả nhiên…
Quả nhiên cứng hơn cả kim cương.
Tôi chìm vào giấc ngủ sâu.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã trở lại thang máy trước cửa nhà.
Tin tốt: Không phải ngày nào cũng cắm đầu bài thi và lo lắng về kỳ thi đại học nữa.
Tin xấu: Nam sinh “kim cương” mười tám tuổi, tôi chỉ thưởng thức có một lần.
14
Sau đó, tôi cũng thú thật với Đoạn Tiêu Dã rằng mình cũng đã xuyên không trở về.
Cậu ta bảo rất tức giận, không muốn chuyện với tôi nữa.
Tôi nghĩ mình cũng trêu chọc cậu ta hơi bị nhiều rồi, nên đành ngoan ngoãn dỗ dành tử tế một trận.
Ai ngờ — vừa dỗ xong thì quay lưng đã thấy cậu ta vác chuyện dỗ tôi đi khoe khoang với đám , thậm chí còn lên lớp truyền dạy cái gọi là “thuật trị vợ”.
Trong phòng bao, cậu ta khoanh tay, mặt mũi đầy chê bai, liếc lũ thân một lượt:
“Haiz… Thật không hiểu nổi tụi bây sao đến phụ nữ cũng không trị nổi.”
“Đàn ông mà sợ vợ thì đúng là mất mặt phái mạnh.”
“Ninh Vãn cái tính kiêu ngạo đó mà giờ cũng ngoan ngoãn bị tao dắt mũi, thành chó liếm cho tao rồi đấy!”
Cậu ta hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu đầy đắc ý.
Cậu ta còn tưởng sẽ em vỗ tay tán thưởng.
Kết quả—tất cả im phăng phắc, từng đứa ngồi cứng đờ, không dám thở mạnh.
Cậu ta khó hiểu hỏi:
“Sao thế?”
Một tên rụt rè run rẩy :
“Sao… sao… chị dâu…”
Nghe tới hai chữ đó, Đoạn Tiêu Dã lập tức chụp lấy áo, chuẩn bị bỏ chạy.
Nhưng ngay giây sau — đã bị tôi tóm , nắm thẳng cái lỗ tai kéo về.
Cậu ta nhăn nhó gào lên:
“Á á á đau đau đau!”
Tôi lạnh giọng:
“Ai là chó liếm của ai? Hả? Đoạn Tiêu Dã, cậu lại không phân rõ lớn nhỏ nữa rồi đúng không?”
Cậu ta lập tức đầu hàng:
“Huhuhu… Vợ ơi em sai rồi…”
—
(Toàn văn hoàn)
Bạn thấy sao?