Yêu Phải Cún Tsundere – Chương 1

Chương 1

1.

Buổi tối.

Tôi đang giải quyết công việc gấp thì Đoạn Tiêu Dã cứ quanh quẩn phiền.

Tôi đang chăm màn hình máy tính thì cậu ta bất ngờ lấy ra một sợi dây chuyền bạc lấp lánh đưa lắc lư trước mặt tôi.

Khuôn mặt ngượng ngùng còn :

“Bà xã bà xã, mới mua dây chuyền đeo ngực nè~ Có đẹp không? Anh thấy cái này da trắng hơn cái cũ nhiều đó. Em có muốn xem đeo thử không?”

Vừa vừa cởi từng cúc áo, tay còn trượt từ xương quai xanh kéo dần xuống dưới…

Tôi như không thấy, tiếp tục gõ bàn phím.

Thấy tôi không phản ứng, ta lại lôi từ tủ đồ ra một bộ váy hầu .

Đoạn Tiêu Dã đặt cằm lên bàn, mắt long lanh tôi.

“Bà xã ơi, chút nữa mình chơi cosplay không? Em bà chủ bá đạo còn là nam hầu đáng thương bị em đè nè~”

Tôi vẫn không thèm để ý.

Anh ta xị mặt bỏ đi.

Tôi tưởng cuối cùng cũng yên, ai ngờ giây sau lại nghe giọng cậu ta vang lên bên tai:

“Bà xã, đói rồi~ Anh muốn uống sữa thơm thơm ngọt ngọt của em đó, cho b/ú miếng nha~”

Nói rồi, một bàn tay không an phận liền thò lại.

Ngay khi áo sắp bị kéo bung, tôi tát ta một cái giòn tan.

Đoạn Tiêu Dã sững người.

Ôm nửa bên mặt, ta tôi đầy sững sờ:

“Em… em đánh ?”

Tôi còn chưa kịp trả lời, cậu ta đã đưa luôn má bên kia lại:

“Bên này nữa.”

Tôi cạn lời:

“Đoạn chó điên! Anh có thể để em yên không?”

“Cái gì? Em vừa gọi là gì cơ?”

Mắt ta như run lên.

“Trước giờ em toàn gọi là ‘cục cưng ngọt ngào’ mà! Giờ lại gọi là chó điên?”

Cậu ta tôi đầy tủi thân:

“Phụ nữ các em đúng là có rồi thì không biết trân trọng!”

Tôi liếc ta cái, ánh mắt không khác gì đang một thằng dở hơi.

Đoạn Tiêu Dã nổi đóa:

“Được lắm Ninh Tiểu Vãn! Tối nay tôi sẽ để em đơn một mình trên giường, không có cơ ngực của tôi để gối, không có bụng sáu múi cho em sờ! Em coi em ngủ không!”

Tôi lười quan tâm, xử lý xong công việc liền về phòng đi ngủ.

Quá mệt, tôi vừa nằm đã ngủ luôn.

Kết quả người lăn qua lộn lại mãi không ngủ nổi lại chính là… Đoạn Tiêu Dã.

Nửa đêm, ta len lén chui vào phòng tôi, nằm lên giường, lén lút rúc vào chăn.

Áp sát tai tôi, ta lầm bầm:

“Ninh Vãn, em như khúc gỗ, ghét em quá đi!”

Một câu khiến tôi tỉnh dậy ngay lập tức.

Tức quá, tôi thẳng chân đá ta rớt xuống giường.

2.

Sáng hôm sau, tôi vừa bước ra khỏi phòng đã thấy Đoạn Tiêu Dã kéo vali đứng ở cửa.

Nhìn là biết, ta lại chơi trò “bỏ nhà đi bụi” vì giận tôi đêm qua đá ta.

Đúng như tôi đoán, giây tiếp theo, ta gào lên:

“Ninh Tiểu Vãn! Sao em có thể đối xử với như ? Anh tức lắm, phải bỏ nhà đi!”

Tôi không thèm để tâm, đi vào bếp hâm sữa.

Thấy tôi không phản ứng, ta tưởng tôi không nghe rõ, liền hét lớn:

“Anh bỏ nhà đi đấy!”

“Em có nghe không! Anh bỏ nhà đi thật đấy!”

“Không nghe nữa hả? Anh sắp đi thật rồi!”

Hét một hồi, tôi vẫn không thèm quay đầu.

Cuối cùng, ta không chịu nữa, xoay người lại.

Lúc này tôi đã an vị trên bàn ăn, nhâm nhi bữa sáng.

Anh ta bước lại, gào to:

“Anh sắp đi thật đấy!”

Tôi nhai bánh mì, thản nhiên :

“Ừ, đi đi.”

Đoạn Tiêu Dã ngơ ngác.

Hồi lâu mới lắp bắp:

“Em… em thật hả?”

Tôi gật đầu, “Ừ.”

Mấy hôm nay tôi quá mệt.

Ban ngày bận công việc, ban đêm thì ta bày đủ trò, mệt lắm rồi.

Chia nhau vài hôm cũng tốt.

Mắt Đoạn Tiêu Dã đỏ hoe.

“Em không thể dỗ một câu sao?”

“Dỗ .”

“Qua loa!”

Tôi thở dài, ta nghiêm túc:

“Thôi đủ rồi, lát còn phải đi , em không có tâm trạng chơi mấy trò trẻ con với .”

“Mấy trò trẻ con?”

Giọng cậu ta cao vút:

“Được, em không tin phải không? Lần này đi thật đấy!”

Nói rồi, cậu ta vọt ra cửa.

Đứng đợi mãi, thấy tôi thật sự không giữ lại, ta cúi đầu, trầm giọng:

“Ninh Vãn, đôi khi tự hỏi, em thật sự không?”

“Em đối với như với thú cưng ấy. Vui thì vờn một chút, không vui thì vứt qua một bên.”

“Em ở bên … chỉ vì không tìm ai khác, đúng không?”

Tôi nhíu mày:

“Anh lảm nhảm cái gì thế? Lải nhải nữa là em vả đấy.”

Nghe , vai ta run lên, như đang khóc.

Ngẩng đầu tôi, mắt đỏ hoe, như muốn ch .t:

“Ninh Vãn! Nếu lại từ đầu, thà ch .t cũng không chó ngoan của em nữa!”

Nói xong, ta vừa gào như trâu, vừa kéo vali chạy mất.

Ơ, ấy… giận thật rồi?

Tôi bắt đầu thấy lo, vội vào phòng thay đồ rồi chạy theo.

Nhưng vừa bước vào thang máy, trước mắt tôi bỗng tối sầm lại…

3

Một lần nữa mở mắt ra, tôi phát hiện mình đang ngồi trong lớp học năm lớp 12.

Tôi không dám tin đây là thật, bèn đưa tay ra véo mạnh cánh tay mình một cái.

“A!” Đau quá!

Tôi bật khóc— ra là thật thật sự.

Tôi tốt nghiệp bao nhiêu năm rồi, kiến thức sớm đã trả lại cho thầy hết sạch, bây giờ lại bắt tôi học lại lớp 12?

Trời ơi, tôi phục ông rồi.

Gọi một tiếng “ông trời”, ông liền thật sự coi tôi là cháu mà hành cho te tua sao!

Ngoài chuyện phải gấp rút ôn lại kiến thức, tôi còn gặp một vấn đề nan giải khác.

Đó là… sự lạnh nhạt đột ngột của Đoạn Tiêu Dã.

Tôi và Đoạn Tiêu Dã coi như là thanh mai trúc mã.

Từ nhỏ cậu ta đã bám lấy tôi nhất, suốt ngày đi theo sau tôi gọi “Tiểu Vãn, Tiểu Vãn” không dứt.

Thế mà bây giờ, khi cờ gặp trên đường, cậu ta lại lướt ngang tôi với vẻ mặt lạnh tanh, không thèm chào lấy một tiếng.

Ngũ quan sắc sảo, lúc không trông rất dữ, toàn thân toát ra khí chất “người lạ miễn đến gần”.

Trước đây khi tôi nghe mấy nữ Đoạn Tiêu Dã là “nam thần cao lãnh”, vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo, tôi còn tưởng họ đang tôi.

Làm gì có chuyện đó! Đoạn Tiêu Dã trong mắt tôi rõ ràng là một con cún ngốc nghếch nhiệt thái quá.

Bây giờ tôi mới hiểu, hóa ra cậu ta chỉ ấm áp với mỗi mình tôi, còn với các khác thì đều lạnh như băng.

Nhưng giờ đây, có vẻ như tôi cũng không còn là ngoại lệ nữa rồi.

Trong đầu tôi lại hiện lên câu cuối cùng của cậu ấy trước khi chúng tôi xuyên không.

“Nếu lại từ đầu, tôi thà ch .t cũng không chó ngoan của em nữa!”

Vậy lần này, cậu ấy thật sự không muốn ở bên tôi nữa sao?

Tâm trạng tôi bỗng chốc nặng trĩu.

Tôi nghĩ, hay là đợi tan học rồi tìm cậu ấy chuyện thử xem sao.

Nhưng đúng lúc đó, Đoạn Tiêu Dã bất ngờ xuất hiện ngoài cửa lớp.

Tôi ngồi gần cửa sổ nên nghe thấy rõ cậu ta đang gì.

Cậu ta đến tìm một nam sinh lớp tôi tên là Triệu Lâm.

“Này, chiều tan học đi đánh bóng rổ không?”

Đoạn Tiêu Dã vỗ vai Triệu Lâm.

Triệu Lâm ngạc nhiên ra mặt.

“Cậu không phải tan học còn phải đưa chị Vãn về nhà sao? Sao đột nhiên lại rủ tôi đi đánh bóng?”

Đoạn Tiêu Dã liếc cậu ấy một cái, đầy khinh bỉ.

“Tôi là chó của ấy à? Suốt ngày chạy theo đuôi người ta.”

Triệu Lâm gãi đầu.

“Ủa, chứ không phải sao?”

Đoạn Tiêu Dã vung tay đập nhẹ lên đầu cậu ấy một cái.

“Hồi đó là hồi đó, bây giờ là bây giờ.”

Cậu ta nghiêm túc :

“Bây giờ tôi không còn là tôi của ngày xưa nữa.”

Triệu Lâm trợn mắt: “Hả? Ý cậu là gì? Cậu và chị Vãn cạch mặt nhau rồi à?”

Đoạn Tiêu Dã không đáp.

Tôi sững người cậu ta, tim bỗng nhói lên một cái.

Đúng lúc đó, cậu ta quay đầu lại, ánh mắt chạm đúng ánh mắt tôi.

Nhưng chỉ đúng một giây sau, cậu ta liền thản nhiên dời mắt đi như thể thấy người xa lạ.

Cậu quay sang với Triệu Lâm: “Tan học đi đánh bóng, nhé, không gặp không về.”

Rồi quay người rời đi không chút do dự.

Tay tôi siết chặt cây bút lúc nào chẳng hay, trước ngực như có gì đó nghẹn lại, vừa chua xót vừa tức giận.

Tôi nghĩ, không cần đi tìm cậu ấy chuyện nữa.

Nói thêm cũng chỉ là tự rước nhục mà thôi.

Ngay giây tiếp theo, có hai giọt nước mắt khẽ rơi lên trang bài tập.

4

Cảm u ám kéo dài cho đến tận chiều hôm sau sau giờ tan học.

Để xoa dịu tâm trạng khó chịu trong lòng, tôi không về nhà ngay mà đi dạo vòng quanh trường.

Kết quả là… tôi vô bắt gặp Đoạn Tiêu Dã.

Cậu ta đang trốn trong một góc khuất, miệng lẩm bẩm không biết đang gì.

Tôi len lén đến gần, lắng tai nghe trộm.

Cậu ta cằn nhằn:

“Đánh bóng chán chết đi , vẫn là đi bộ về nhà cùng vợ sướng hơn.”

“Một lũ đàn ông đánh bóng xong người hôi muốn chết, còn người vợ thì thơm thơm.”

“Thèm ôm vợ trẻ hơn sáu tuổi của mình vào lòng mà hít như hít mèo quá đi.”

“Phiền chết đi , vợ sao còn chưa chủ đến tìm mình hả?”

Đoạn Tiêu Dã bực mình đá chân vào tường.

“Hay là ngày mai mình chủ tìm ấy nhỉ.”

Ngay sau câu đó, cậu ta lập tức hối hận.

Tự vả vào mặt mình một cái, giọng đầy thất vọng:

“Đoạn Tiêu Dã à Đoạn Tiêu Dã, mày lại chẳng có tí khí phách nào hết!”

“Mày quên lời mày đã thề rồi à?”

“Mày như thế chỉ tổ biến thành món đồ chơi của con thôi, mày hiểu không hả?!”

Một lúc sau, cậu ta nghiến răng đầy quyết tâm:

“Lần này, tao tuyệt đối sẽ không chó cho Ninh Tiểu Vãn nữa!”

“Tao nhất định phải giữ vững hình tượng nam thần lạnh lùng, khiến ấy mê mẩn đến phát điên, ngoan ngoãn nghe lời tao!”

“Đáng ghét thật, Ninh Tiểu Vãn, cứ chờ đó mà theo đuổi tao đi! Làm chó cho tao ấy!”

“Hừ, đến khi ấy chủ tỏ , tao nhất định sẽ cho ấy chờ hai ngày, để ấy cũng nếm mùi ngứa ngáy trong lòng.”

Ngay giây sau, cậu ta lại :

“Chậc, hai ngày hình như hơi lâu thì phải, nhỡ đâu ấy buồn đến phát khóc thì sao?”

“Hay một ngày thôi?”

“Emmm… một ngày cũng vẫn hơi dài, nửa ngày đi.”

“Ừm, nửa ngày, cứ mà quyết định!”

Đoạn Tiêu Dã bắt đầu chìm đắm trong ảo tưởng của mình:

“Sau khi thực hiện xong kế hoạch này, chắc chắn Ninh Tiểu Vãn sẽ coi mình như bảo vật, nâng niu trong lòng bàn tay, mình ấy cũng nghe.”

“Sau này mình sẽ bắt ấy mặc đồ hầu hầu hạ mình, muốn dùng tư thế nào thì dùng tư thế đó, ấy sẽ không dám đá mình xuống giường nữa.”

“Mình, Đoạn Tiêu Dã, cuối cùng cũng có ngày lật mình chủ rồi!”

“He he, he he…”

Đoạn Tiêu Dã bắt đầu ngu ngơ.

Khóe miệng tôi giật giật không kiểm soát nổi.

Ha, thì ra cậu ta tính toán kỹ như .

Chỉ có điều cậu ta không biết rằng—tôi cũng đã xuyên không về đây rồi.

Cảm giác hai ngày nay mình khóc là khóc uổng công thật.

Không trị cho cậu ta một trận ra trò, cậu ta đúng là không phân biệt nổi lớn nhỏ nữa rồi!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...