09
Đường Liên vừa nhắn tin cho tôi, rằng trai của cậu ấy đang bị bệnh phải nhập viện, nên cậu ấy phải về gấp.
Tôi trả lời “Được.”
Nhưng giờ thì sao đây với cái “gấu túi” đang bám dính này?
Anh ấy thế này, chắc chắn không thể gọi ai đến giúp .
Ai mà biết ấy có lung tung gì không.
Khi đó, tôi sẽ trở thành “nữ hải vương” nổi tiếng cả công ty với cái danh “bắt cá hai tay.”
Tôi cố thương lượng với .
“Ờm, về lều của mình đi, tôi cần ngủ rồi.”
Tống Yến tôi nghiêm túc: “Ngủ chung.”
Tôi đang uống nước, suýt nữa thì phun ra. Tôi uống nước và thành công bị sặc, Tống Yến nhẹ nhàng vỗ lưng tôi.
Tôi quay lại : “Anh thật sự say rồi à?”
Anh ấy thẳng vào mắt tôi, lắc đầu: “Không say.”
Thú thật, tôi chẳng ra gì cả. Nhưng hành vi của bây giờ thật kỳ lạ.
Thôi kệ.
Anh ấy say đến thế này rồi, để ngủ một mình trong lều tôi cũng không yên tâm.
“Vậy thì thỏa thuận nhé, phải ngoan, nằm im mà ngủ đấy.”
Tống Yến ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Haha.
Sao tự nhiên thấy dễ thương thế này.
Khi ngủ, Tống Yến nằm nghiêng người, mắt không hề chớp, cứ tôi chằm chằm.
Ánh mắt khiến tôi đỏ mặt.
“Anh gì đấy, không ngủ à?”
“Ừ.”
“Ừ là sao?”
“Trễ rồi, nhắm mắt lại ngủ đi.”
Nghe , Tống Yến nhắm mắt ngay lập tức, nằm im không nhúc nhích.
Thì ra khi say, ấy lại nghe lời đến .
Giống như cún nhỏ tôi từng nuôi.
Ngoan lắm.
Nửa đêm, tôi tỉnh giấc vì nóng. Trước mặt tôi là một khuôn mặt đẹp trai phóng đại.
Tôi giật mình, lúc đầu chúng tôi ngủ cách nhau cả dải Ngân Hà.
Ai có thể cho tôi biết, Tống Yến bò sang đây từ khi nào ?
Còn ôm tôi chặt cứng nữa.
Hú hồn.
May mà tôi đang nằm trong túi ngủ, không thì đúng là không biết giải thích kiểu gì.
Tôi liếc điện thoại, mới có 5 giờ sáng, cơn buồn ngủ biến mất ngay lập tức.
Tôi dùng tay nhẹ nhàng vẽ theo đường nét khuôn mặt của Tống Yến.
Trong một khoảnh khắc bốc đồng, tôi cúi xuống, hôn nhẹ lên trán ấy.
Cả cơ thể tôi như có dòng điện chạy qua.
Tim đập loạn xạ.
Tôi thực sự vẫn còn thích ấy.
Cuộc duy nhất trong đời tôi, cũng là vì Diệp Chiếu có đôi mắt giống Tống Yến.
Lúc đó, Diệp Chiếu ta tôi từ cái đầu tiên, dù bị tôi từ chối vẫn không ngừng theo đuổi.
Tôi mềm lòng nên đồng ý.
Ai ngờ, người đầu tiên lòng là ta, mà người phản bội cũng là ta.
Từ đó, tôi luôn giữ khoảng cách với những chàng trai đến gần tôi.
Tôi định rụt lại để kéo giãn khoảng cách, chợt nhận ra người trước mặt không biết đã mở mắt từ khi nào, tôi với ánh mắt nửa như , nửa như không.
“Thời Ý, em vừa lén hôn à?”
10
Ồ.
Tôi nhớ ra rồi.
Tống Yến khi uống say thì hôm sau thường bị mất trí nhớ.
Hồi đó, tôi từng hỏi ấy có phải đã đưa tôi về nhà không.
Anh ấy bảo quên mất rồi.
“Lúc đó trong cặp của em có một chiếc phong bì màu hồng, có thấy không?”
Đó là bức thư mà cùng bàn nhờ tôi đưa cho lớp trưởng.
Cô ấy đưa cho tôi sau giờ học, đến hôm sau đi học, phong bì trong cặp lại biến mất.
May mà ấy không trách tôi.
Tống Yến liếc tôi lạnh lùng, sau đó đóng sập cửa lại.
“Không thấy.”
“Ồ.”
Bị từ chối thẳng thừng, tôi sờ sờ mũi, cảm thấy hơi quê. Không thấy thì không thấy, gì mà hung dữ thế.
Có lẽ nhờ vào sự cổ vũ từ việc cùng bàn và lớp trưởng chính thức thành đôi, không lâu sau, tôi cũng lấy hết can đảm để tỏ với Tống Yến.
Tiếc là bị từ chối.
Nghĩ đến đây, lòng tôi bỗng chùng xuống.
Tôi cắn mạnh vào tay đang chìa ra.
Tống Yến khẽ sững người, tôi với ánh mắt dịu dàng, không hề phản kháng.
“Lâm Thời Ý, em là chó à?”
Không phải, tôi là tuổi Mão.
“Tôi không đỗ Đại học Bắc Thành.” Tôi buồn bực .
Tống Yến nhướng mày: “Ừ?”
Anh dùng ngón trỏ vuốt nhẹ những sợi tóc rơi trên gối của tôi, quấn quanh ngón tay, tạo ra bầu không khí mơ hồ khó tả.
“Anh chẳng phải từng , nếu tôi đỗ Đại học Bắc Thành thì mới cân nhắc việc hẹn hò với tôi sao?”
“Đúng, có thế.”
Ơ, thế sao bây giờ còn trêu tôi? Tôi trừng mắt ấy, không gì thêm.
Tống Yến cúi đầu nhẹ.
“Quy tắc sinh ra là để vỡ mà.”
“Ít nhất là khi đối mặt với em, rất khó kiểm soát bản thân.”
Anh ấy gì mà lộn xộn .
Tôi giật lại mớ tóc, “Nói tiếng người đi.”
“Có một năm, đã tìm em.”
Hả?
Anh ấy nhặt lọn tóc rơi khỏi ngón tay, đặt lên mũi ngửi, rồi trầm ngâm một lúc.
Như thể nhớ ra điều gì đó.
“Thôi, quên đi, không nữa.”
“Sao , một nửa rồi ngừng?”
“Không quan trọng nữa, mọi chuyện đã qua rồi.”
Tống Yến ôm tôi, giọng trầm ấm vang lên.
“Chúng ta coi như đang hẹn hò rồi, đúng không?”
Tôi ngượng ngùng đáp: “Anh còn chưa tỏ mà.”
“Ừ, thích em.”
Giọng ấy có vẻ thản nhiên, ánh mắt thì lại đầy cảm.
“Tống Yến thích Lâm Thời Ý, thích từ rất lâu rồi.”
“Cô Lâm Thời Ý, em có đồng ý của Tống Yến không?”
…
Sao mà giống như đang cầu hôn ?
“Được, thôi.”
11
Tôi và Tống Yến bắt đầu một mối quan hệ bí mật.
Lý do là vì tôi vừa công khai có trai không lâu, ít nhất cũng phải đợi vài tháng rồi mới thay người chứ?
Khi tôi với Tống Yến về điều này, ấy nhận xét:
“Em tự khó mình rồi.”
“Và còn kéo theo cả nữa.”
“Ồ.”
“Vậy thì đừng hẹn hò nữa.”
Tống Yến ngừng tay đang ký tài liệu lại.
“…Tự , tự chịu.”
Hừ.
Thực ra, việc đương trong bí mật cũng không có gì quá tệ.
Chỉ là không thể công khai nắm tay, ôm nhau hay thể hiện cảm trong giờ .
Gặp nhau trong thang máy cũng phải giữ vẻ lạnh lùng, gật đầu nhẹ như người dưng.
Sau giờ cũng phải đợi một chút, cho mọi người về hết rồi mới cùng nhau đi chung xe.
Nói chung là cảm giác lén lút đầy kích thích.
Nhưng mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát của tôi. Chỉ là đôi khi, Tống Yến không kìm chế .
Một lần sau buổi họp, khi mọi người vừa rời đi.
Anh ấy lập tức đóng cửa lại.
Rồi bế tôi lên bàn họp, không cho tôi kịp phản kháng mà hôn ngay lập tức.
“Đừng cắn nữa!”
Nếu cắn rách môi thì lát nữa ra ngoài gặp mọi người kiểu gì đây!
Tống Yến hôn tôi một lúc lâu mới chịu buông, rồi chạm vào môi mình với vẻ hài lòng.
“Em dụ dỗ trước mà.”
“Hả???”
“Lúc họp, em đã hai lần.”
“Anh trai, là lãnh đạo, em không thì ai?”
“Ừm.” Anh ấy gật đầu, vẻ mặt thoả mãn.
“Đã rồi thì không ai khác nữa nhé.”
“…”
Tôi nghi ngờ ấy đọc quá nhiều truyện tổng tài bá đạo trên mạng, và tôi có đủ bằng chứng để chứng minh!
Tối hôm đó khi chia tay, Tống Yến cứ nắm chặt tay tôi không buông.
“Hay là em chuyển đến chỗ ở đi?”
“Không.”
Tôi trả lời quá nhanh, khiến lúc Tống Yến rời đi, trông có vẻ không vui.
Tôi đứng đó một lúc, lưỡng lự lái xe rời đi mà không biết gì.
Vừa bước vào nhà, tôi liền hối hận, cứ thở dài thườn thượt.
Đường Liên ngạc nhiên hỏi: “Sao thế này? Hai người cãi nhau à?”
Tôi đổ người xuống sofa.
“Vừa nãy Tống Yến rủ tôi chuyển đến ở chung.”
“Chuyện tốt mà, cưng à. Điều đó chứng tỏ ấy thật sự cậu.”
Tôi trở mình, nằm úp mặt xuống sofa.
“Nhưng tôi đọc trên mạng rằng, ở chung sẽ lộ ra nhiều vấn đề.”
“Tôi sợ ấy phát hiện ra những khuyết điểm của tôi rồi sẽ không thích tôi nữa.”
Nghe , Đường Liên dừng tay vẽ lại.
Cậu ấy thong thả hỏi: “Cậu nghĩ khuyết điểm nào mà ấy không chịu nổi?”
Tôi ngẫm nghĩ, rồi bắt đầu liệt kê từng cái một:
“Ví dụ, ấy bị sạch sẽ quá mức, ghét ồn ào, ghét ăn uống trong phòng…”
“Anh ấy thích dậy sớm tập thể dục, mình thì thích ngủ nướng.”
“Anh ấy thích đúng giờ, mình thì hay trễ.”
“Anh ấy thích ăn nhạt, mình lại mê đồ cay.”
Tôi ủ rũ.
“Trên mạng bảo rằng, nếu không hợp nhau về chuyện ăn uống, thì khó mà bền lâu.”
Nghe tôi , Đường Liên lên.
Cậu ấy đặt bút xuống, nhấp một ngụm cà phê rồi hỏi một cách đầy triết lý:
“Vậy là, trước khi ở bên cậu, ta hoàn toàn không biết mấy ‘khuyết điểm’ đó à?”
Không hẳn thế.
Tôi lắc đầu.
Dù sao, chúng tôi cũng coi như lớn lên bên nhau.
“Vậy thì cậu lo gì chứ?”
“Không ai là hoàn hảo cả, và cũng không cần phải hoàn hảo.”
“Chính những khác biệt trong thói quen sống, tính cách của cậu mới nên con người đặc biệt của cậu.”
“Và chính điều đó đã thu hút ta.”
Tôi gật đầu, nửa hiểu nửa không, rồi cậu ấy với ánh mắt ngưỡng mộ.
“Tự nhiên thấy cậu hấp dẫn quá.”
Đường Liên nháy mắt với tôi: “Giờ chuyển sang ôm còn kịp mà.”
“…”
“Thôi, tôi sợ tổng tài nhà cậu đuổi theo .”
“Chậc, cứng đầu.”
Bạn thấy sao?