Tôi nghe cậu ấy lầm bầm nhỏ. Sau đó, cậu ấy ngước lên, ánh mắt vừa lo lắng vừa hồi hộp tôi:
“Vậy… tôi có thể đề nghị một cầu hơi quá đáng không?”
Tôi theo phản xạ đưa tay che ngực, hỏi:
“Quá đáng cỡ nào?”
Nếu quá đáng quá thì tôi không chấp nhận đâu!
Giang Nghiên Từ ánh mắt lấp lánh, từ từ tiến gần lại, hơi thở cậu ấy trở nên nóng bỏng, khiến tim tôi cũng đập thình thịch theo.
Cậu ấy… định hôn tôi sao?
Vậy có phải tôi nên nhắm mắt không?
Nhưng hình như tôi chưa sẵn sàng, có nên từ chối không nhỉ?
Nhưng nếu từ chối, cậu ấy có buồn không…
Trong đầu tôi rối tung với đủ thứ suy nghĩ, chưa kịp quyết định thì môi Giang Nghiên Từ đã nhẹ nhàng chạm vào trán tôi, như một cái chạm thoáng qua rồi rời đi ngay. Tôi ngừng thở trong giây lát, hương thơm từ người cậu ấy tràn ngập nơi đầu mũi, mặt tôi lập tức đỏ bừng lên.
Nhìn sang Giang Nghiên Từ, cậu ấy cũng không giữ nổi bình tĩnh, mặt đỏ rực, nhảy cẫng lên vì phấn khích, trông như một khỉ con không biết đặt mình vào đâu.
“Ôi chao, hai người nhau kiểu trong sáng ghê nhỉ.”
Từ xa, một giọng vang lên với chút trêu chọc.
Tôi quay lại, thấy một chàng trai cao lớn đang nắm tay một nhỏ nhắn, tiến về phía chúng tôi.
Giang Nghiên Từ lập tức lấy lại vẻ mặt ngầu thường ngày, cổ cậu ấy vẫn đỏ ửng. Cậu ấy nắm lấy tay tôi, giới thiệu:
“Để tôi giới thiệu, đây là tên đã bày cho tôi mấy chiêu vụng về, Chu Dực Hành. Đây là của cậu ấy, Lâm Tinh Hựu.”
Rồi cậu ấy trừng mắt Chu Dực Hành, hừ lạnh:
“Cậu nghĩ ai cũng nhiều kinh nghiệm như cậu à? Hựu, tôi thật nhé, cậu phải để ý kỹ vào, coi chừng cậu ta có gì giấu cậu đấy.”
Lâm Tinh Hựu mỉm , lộ ra hai má lúm đồng tiền đáng , trai ngọt ngào:
“Anh ấy sẽ không đâu, tôi tin ấy mà.”
Chu Dực Hành liền kéo Lâm Tinh Hựu vào lòng, đắc ý :
“Thấy chưa, đây là sức hấp dẫn của .”
Trước đây, tôi từng nghe Giang Nghiên Từ kể về Chu Dực Hành và Lâm Tinh Hựu. Cậu ấy Chu Dực Hành có vẻ không đàng hoàng, Lâm Tinh Hựu cứ như bị mê hoặc, dính lấy cậu ta, cuối cùng khiến cậu ta lòng.
Chu Dực Hành… tôi không nhận xét nhiều, chỉ có thể thấy cậu ấy toát ra khí chất mạnh mẽ hơn Giang Nghiên Từ.
Còn Lâm Tinh Hựu, trời ơi, quá đáng , quá dịu dàng và mềm mại!
Tôi luôn nghĩ giọng của mình hợp với một khuôn mặt dịu dàng như thế, tiếc là tôi không có. Thật muốn lại gần quen với nàng dễ thương này!
Lâm Tinh Hựu phát hiện tôi đang , liền nở một nụ ngọt ngào:
“Chào .”
Tôi đáp lại:
“Chào cậu, chào cậu.”
Sau màn chào hỏi ngắn ngủi, Chu Dực Hành dẫn Lâm Tinh Hựu rời đi. Tôi tò mò kéo Giang Nghiên Từ lại để hỏi về chuyện của họ.
Giang Nghiên Từ :
“Tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết là hồi cấp ba, Hựu đã theo đuổi tên Chu đó. Lúc đó cậu ta nổi loạn lắm, Hựu vẫn một lòng một dạ. Có lúc tôi còn tưởng tên đó bỏ bùa ấy rồi.”
“Hết rồi à?”
Giang Nghiên Từ gật đầu:
“Hết rồi.”
Ôi, tôi thật muốn hóng thêm chuyện của họ!
Giang Nghiên Từ đột nhiên nâng mặt tôi lên, nghiêm túc :
“Đừng hóng chuyện của họ nữa, hóng chuyện của tôi đi.”
Tôi vào đôi mắt tinh của cậu ấy, bất chợt bật , cố ý trêu cậu ấy bằng giọng điệu châm chọc:
“Sao dám đâu, tôi là người phụ nữ mưu mô mà.”
Biểu cảm trên mặt Giang Nghiên Từ lập tức sụp đổ, cậu ấy cau mày, nhéo má tôi đầy giận dỗi:
“Cậu thật không bỏ qua cái trò này đúng không!”
Tôi lớn, tránh khỏi “móng vuốt” của cậu ấy, còn cậu ấy thì đuổi theo sau, trông như một sói con giơ vuốt.
Ánh chiều tà dần buông xuống, bóng dáng chúng tôi kéo dài trên con đường.
Khoảnh khắc này, dường như có thể kéo dài mãi mãi.
End
Bạn thấy sao?