9.
Từ ngày Tiêu Khởi Vân tiếp quản lại thư phòng từng thuộc về Lục Thanh Mặc, thú vui mỗi ngày của hắn chính là… bày biện lại mọi thứ trong đó.
Thư phòng vốn luôn tịch mịch và đơn điệu, qua tay hắn, lại trở nên sống , tươi mới.
Ta rảo bước thong thả ghé qua ngó thử.
Lúc thì vuốt cành hoa, khi thì ngắm bụi trúc, rồi lại dừng trước mấy bức thư họa treo tường.
Không quên trêu chọc hắn một câu:
“Những bức này… không phải ngươi ra chợ mua về treo cho đẹp đấy chứ?”
Hắn chẳng chịu thua:
“Nương tử coi thường ai đó? Đây đều là tự tay phu quân nàng viết ra!”
Ta khẽ giật mình — hóa ra cái kẻ trong mắt người đời chỉ là một tên ăn chơi, cũng biết múa bút thành chữ, vẽ tranh thành hình.
Bước chân dừng lại trước một bức họa đặc biệt.
Trong tranh, là một sân nhà nhỏ mái ngói đỏ gạch, có một bé tựa má ngồi nơi bậc cửa, miệng cắn cọng cỏ đuôi chó, thần sắc vừa ngẩn ngơ vừa buồn chán.
“Bức này là…?”
Tiêu Khởi Vân bước tới, một tay vòng qua eo ta, nhẹ nhàng đáp:
“Là nàng.”
“Năm đó theo phụ thân về quê, vô đi ngang qua sân nhà ấy, ta đứng trước cổng thấy nàng — lúc ấy chỉ là một tiểu nương, ánh mắt buồn hiu, chống cằm ngồi thừ bên hiên.”
“Bầu trời xanh trong, tường gạch đỏ thắm, cỏ xanh rì rào — mọi thứ như tĩnh lặng lại chỉ để nổi bật một ánh mắt như chứa trăm nỗi buồn của nàng.”
“Ta đứng đó rất lâu, rồi đem cảnh ấy về họa thành tranh.”
“Sau này mới biết… nàng là Trường công chúa bị hạ chỉ giáng cấp về nông thôn.”
“Ta chỉ cảm thấy — tiểu nương ấy vừa bá đạo vừa đáng , còn có chút ngốc nghếch người ta đau lòng.”
“Biết nàng thích nghe hí khúc, ta bèn chạy tới Lê viên xin học. Ban chủ không chịu nhận, ta bèn bám lì sau hậu đài, còn gãy mấy thanh giáo đạo cụ.”
Ta nghe mà không nhịn lên:
“Ngươi đúng là… vô lại đến mức khiến người ta bó tay.”
Hắn hếch mặt lên đắc ý:
“Ban chủ cuối cùng cũng không chịu nổi, lại bị phụ thân ta ép, đành lén truyền thụ cho ta, còn giấu cả tên ta trong sổ.”
“Bởi vì ta từng mơ một ngày… có thể đứng trước mặt nàng, hát một khúc chỉ dành riêng cho nàng.”
Ta còn chưa kịp đáp, hắn đã đổi giọng.
“Không ngờ… người từng trời không sợ, đất không sợ như Trường công chúa, mà lại bị một tên vô lại mắng mỏ giữa phố. Lúc ấy, ta chỉ hận không thể cởi giày ra nhét vào cái miệng thối tha đó.”
“Trong lòng ta, nàng luôn là người tốt đẹp nhất… không nên bị đối xử như .”
Giọng hắn khẽ run.
Ta cố gắng nuốt ngược giọt nước nơi mắt, ngẩng đầu hắn.
Ánh mắt giao nhau — long lanh như gió cuốn mặt hồ, nhẹ mà lay cả lòng người.
Hắn đột nhiên giơ tay vòng chặt lấy ta, trán chạm trán, môi run rẩy:
“Thôi mà… hết rồi. Nàng đã gả cho ta rồi, từ nay về sau, ta nhất định đối xử với nàng thật tốt, thật tốt.”
Từng lời, như nén từ trong máu thịt rút ra.
Hắn gom suối tóc đen của ta, khẽ vén sang một bên, ánh mắt như ánh trăng đầu tháng phủ lên nét mặt ta — dịu dàng, trong đó đọng lại một tầng lệ chưa tan.
Ta nghẹn giọng , vừa khóc vừa mỉm :
“Được… nhớ lời chàng .”
Ta rướn nhẹ người, môi khẽ chạm vào môi hắn.
Hắn vẫn nhắm mắt, chỉ khẽ đáp một tiếng:
“Ừm.”
Từ đó trở đi, Tiêu Khởi Vân như ăn phải đường, mỗi ngày đều mặt dày vòi hôn.
Không kể ngày hay đêm.
Không kể có người hay không.
Chỉ cần thấy ta là hắn lại kè kè chạy tới:
“Nương tử ơi, hôm nay ta giỏi lắm đó, hôn một cái đi!”
10.
Ta đặc biệt mời Đại Nho Diêu Thập Ân đến dạy Tiêu Khởi Vân học chữ, luyện văn.
Hắn vốn thông minh bẩm sinh, lại từng có nền tảng thi thư thuở nhỏ, chỉ cần có người dẫn đường, át hẳn tiến bộ chẳng chậm.
Diêu Thập Ân không phải người dễ tùy tiện nhận lời.
Vậy mà đúng hôm ấy — chẳng rõ là gió đưa duyên đến hay trời giúp lòng người — ông lại xuất hiện.
Giữa trưa hạ, trời oi ả.
Ta vừa chợp mắt tỉnh dậy, liền nghe tiếng bút mực lướt đều đều từ thư phòng.
Tiêu Khởi Vân đang ngồi viết.
Ngoài sân, tiếng ve râm ran; trong phòng, gió nhẹ từ song cửa thổi vào, mang theo hương mực mới và ánh nắng lốm đốm như rắc vàng lên má hắn.
Ta lặng lẽ bước đến sau lưng.
Trên bàn giấy, nét chữ uốn lượn như vượn vút qua cành, rồng lượn theo sóng, lúc dừng lúc buông, nhẹ nhàng mà có lực.
“Chữ này… là ngươi viết?”
“Chữ của ngươi… có thể đẹp đến thế sao?”
Hắn buông bút, ngẩng đầu toe toét, không giấu nổi vẻ đắc ý:
“Tưởng ta là phường ăn chơi bỏ học chắc?”
Chưa để ta đáp lời, hắn đã vòng tay kéo ta lại, còn định hôn một cái gọi là “đòi thưởng”.
Ta bị kéo ngã vào lòng hắn, ngồi thẳng lên đùi. Mùi mực và mùi gỗ hòa lẫn trong hơi thở — có chút say.
“Khụ, khụ…”
Một tiếng ho khan vang lên nơi cửa.
Không biết từ khi nào, Diêu Thập Ân đã đứng đấy, râu tóc bạc trắng, ánh mắt thì… thẳng đến nỗi như muốn chọc thủng không khí.
Ánh mắt ấy viết rõ: “Giữa ban ngày ban mặt còn dám lộ liễu thế này, có ra thể thống gì không?”
Ta vội vàng đẩy Tiêu Khởi Vân ra, đứng dậy mỉm lễ độ:
“Diêu tiên sinh, để ta giới thiệu—”
Chưa kịp hết câu, ông đã xua tay:
“Khỏi cần. Cả Thần Đô ai mà không biết cái tên Tiêu Khởi Vân này.”
“Cũng chỉ có Trường công chúa mới dám ‘vì dân trừ ’ như .”
Ta khẽ mỉm không đáp, cúi người rót một chén trà, hai tay dâng lên.
“Tiên sinh tài cao học rộng, phong thái lại tựa người cõi tiên. Nếu học trò ngài dạy ai nấy đều cùng một khuôn, chẳng phải sẽ mất đi phần hứng thú hay sao?”
“Huống hồ, phu quân ta tuổi trẻ thông minh, nếu có thể tiên sinh chỉ dạy, mai sau công thành danh toại, há chẳng càng chứng tỏ tiên sinh dạy dỗ tuyệt luân?”
Diêu Thập Ân nhận lấy chén trà từ tay ta, liếc mắt Tiêu Khởi Vân một cái, đoạn mới chậm rãi nhấp một ngụm.
Ông khẽ hừ mũi, cất giọng trách nhẹ:
“Con nha đầu này, chỉ giỏi lời ngọt ngào.”
“Năm xưa ngươi cũng dùng lời như thế để cầu ta dạy cho Lục…”
Lời còn chưa dứt, ông chợt ý thức bản thân thất ngôn, vội ho khan mấy tiếng, chuyển giọng:
“Nếu chẳng vì nội nhân nhà ta mê cái lối hát hí của hắn, hôm nay lão phu nào có chịu tự rước lấy xui xẻo.”
Ta lập tức liếc mắt ra hiệu cho Tiêu Khởi Vân.
Hắn hiểu ý, lập tức bước tới phía sau Diêu tiên sinh, ra sức xoa bóp bờ vai.
“Nương tử bảo rằng tiên sinh nghiêm khắc, chẳng mấy khi , nào ngờ hôm nay gặp mặt, phong thần tuấn dật, tư thái bất phàm — đúng là thần tượng trong lòng tiểu sinh.”
Diêu Thập Ân liếc hắn, trách nửa nửa thật:
“Một ổ chui ra hai kẻ, đều miệng lưỡi trơn tru như nhau.”
Sau khi xem qua chữ nghĩa bút tích của Tiêu Khởi Vân, Diêu tiên sinh tạm xem là hài lòng.
Trước khi rời phủ, ông còn lưu lại nửa bài thơ, bài khóa đầu tiên.
Tiêu Khởi Vân nhất quyết đòi ta cùng bài với hắn.
Mà ta… lấy đâu ra thì giờ mà rảnh rỗi ngồi bài với chàng?
Dạo gần đây, lo chuyện thành thân đã đủ mệt, chưa kịp thở ra hơi đã phải quay lại xử lý một đống bòng bong nơi sòng bạc và kỹ viện.
Vậy mà Tiêu Khởi Vân cứ như cái bánh dẻo quấn lấy người, bám ta không rời, khiến ta không sao nhấc nổi chân.
“Nương tử à, nàng nhẫn tâm để vi phu trơ trọi thủ phòng suốt sao?”
“Không có nàng bên cạnh, ta một chữ cũng đọc không vào.”
“Nếu nàng nhất định phải đi… thì ta cũng phải theo.”
Hắn lải nhải không dứt, giọng điệu mè nheo như trẻ ba tuổi chưa cai sữa.
Ta tức đến suýt nghẹn máu, thật muốn một cước đá hắn bay khỏi phủ.
Hắn lại đà, đưa mặt lại gần, tự vỗ nhẹ lên má mình, ra chiều ngang ngược:
“Nàng đánh đi! Dù hôm nay có bị nương tử đánh chết, ta cũng phải theo!”
Nhìn cái vẻ lưu manh đắc ý ấy của hắn, ta chỉ thấy hoa mắt choáng váng, hận không thể ném cả cái bàn vào người.
Tiện tay chộp lấy thước ngọc trên bàn, ta lắc lắc dọa hắn.
Ngay khoảnh khắc ấy, bỗng có tiếng nữ tử vang lên từ phía sau:
“Trường công chúa! Xin người… xin người cứu phu quân của thần nữ, chàng… chàng sắp bị người trong sòng bạc đánh chết rồi!”
Bạn thấy sao?