Cô ta định uống cạn, Cố Sở Phong nhanh tay ngăn lại, dịu giọng trấn an.
“Tuyết Nhi, em uống nhiều rồi, đừng uống nữa. Dù sao cũng chỉ là trò chơi, cần gì phải xin lỗi.”
Anh ta quay sang tôi, giọng lại lạnh nhạt như xưa.
“Đường Uyển, chỉ là trò chơi thôi, không đến mức phải để tâm chứ?”
Tôi không trả lời Cố Sở Phong, chỉ mỉm Lưu Tuyết Nhi.
“Khách sạn Geli ngay tầng trên nhỉ? Hay để tôi đặt cho hai người một phòng, coi như quà mừng tái hợp.”
“À đúng rồi, tiện thể cho một bí mật nhé.”
“Cố Sở Phong thích kiểu nữ chủ đấy. Chúc hai người đêm nay vui vẻ!”
6
Từ Nhân Kha – cái loa phát ngôn của Cố Sở Phong – lập tức bắt đầu màn diễn xuất của mình.
Hắn ta vớ lấy ly rượu bên cạnh rồi ném thẳng về phía tôi: “Đường Uyển, giữ miệng sạch sẽ một chút!”
“Choang” một tiếng, ly rượu đập vào vách ngăn, vỡ tung tóe đầy đất.
Lưu Tuyết Nhi vội vàng đứng ra dàn xếp: “Chị Uyển, chị đừng hiểu lầm, em và Sở Phong hoàn toàn trong sáng!”
Cô ta lúc nào cũng , chỉ để kích tôi nổi giận, rồi tôi và Cố Sở Phong sẽ cãi nhau to. Cuối cùng ta lại đứng ra người “bao dung nhẫn nhịn”, đóng trọn vai nữ chính đáng thương.
Tôi thản nhiên đáp: “Vợ chồng thì tất nhiên là trong sáng rồi.”
Sắc mặt Cố Sở Phong càng lúc càng đen lại.
“Tôi phải với bao nhiêu lần nữa, tôi và Tuyết Nhi không như nghĩ!”
“Cô lúc nào cũng vì mấy chuyện vặt vãnh mà suy diễn, hỏng không khí. Dẫn theo chỉ biết tôi mất mặt thôi!”
“Mau xin lỗi Tuyết Nhi, xin lỗi mọi người, tôi sẽ bỏ qua cho lần này.”
Tôi thẳng vào mắt ta, bật phản hỏi:
“Cố Sở Phong, lấy tư cách gì để bắt tôi xin lỗi? Tư cách của một người chồng cũ à?”
Câu vừa dứt, bầu không khí trong phòng dường như đông cứng lại.
Lưu Tuyết Nhi đảo mắt một vòng, khóe môi hiện lên nụ khinh miệt.
“Chị Uyển, chị còn giận vụ ánh sáng hôm đó sao?”
Cô ta cố nhắc lại chuyện đó, muốn biến tôi thành trò thật sự.
“Nếu chị thật sự để tâm chuyện đó, thì cho em xin lỗi. Em lúc đó không biết gì hết, đến nơi mới phát hiện đó là tiệc đón em. Em cũng đâu ngờ hôm đó lại trùng với kỷ niệm năm năm ngày cưới của hai người.”
Cố Sở Phong hít sâu một hơi, dường như đang cố đè nén cơn giận.
“Đường Uyển, hiểu chuyện chút đi. Cô lấy ly hôn ra dọa tôi thấy vui lắm à? Tuyết Nhi đã chủ xin lỗi rồi, đừng có không biết điều!”
“Đúng đó, đúng đó.”
“Xin lỗi là xong chuyện rồi, đừng mất hứng của mọi người.”
Mấy kẻ xung quanh lập tức hùa theo, ba câu hai lời đổ hết lỗi lên đầu tôi.
Tôi lau miệng, không gì, lặng lẽ đứng dậy bước ra cửa.
“Đường Uyển, đứng lại!”
“Ngày kỷ niệm năm năm cũng đâu có ở nhà? Cô lấy tư cách gì chỉ trích tôi? Chẳng phải hôm đó tìm tôi xin tiền viện phí cho bố sao? Tôi không cho thì sao chứ? Đáng bị à?”
Tôi vừa chạm tay vào tay nắm cửa thì khựng lại.
Ngay sau đó là tiếng khinh bỉ của Cố Sở Phong vang lên phía sau.
Anh ta lấy từ túi ra một tấm thẻ, đập lên bàn.
“Chẳng phải muốn tiền sao? Một triệu tiền viện phí đây, cầm lấy! Qua đây xin lỗi Tuyết Nhi!”
Tôi xoay người lại, chậm rãi Cố Sở Phong từ đầu đến chân, giọng bình thản.
“Người nằm viện là bố , không phải bố tôi.”
Nói xong, tôi rảo bước rời khỏi phòng ăn, lái xe đi khắp các con đường không mục đích.
Tôi nghĩ mãi không thông — ký vào đơn ly hôn với Cố Sở Phong rõ ràng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Thậm chí còn là kết cục mà cả hai bên đều mong muốn. Vậy cớ gì ta cứ dây dưa mãi?
Trước khi đến, tôi còn tưởng ta sẽ dứt khoát ký đơn, công khai chuyện ly hôn tại bàn tiệc.
Sau đó tôi sẽ bị đám ta dè bỉu, bọn họ gửi lời chúc phúc cho ta và Lưu Tuyết Nhi.
Chỉ cần ta ký, tôi sẽ giải thoát.
Dù sao thì những lời bàn tán sau lưng cũng chẳng thể khiến tôi tổn thương thêm lần nào nữa.
Lái xe về nhà, tắm rửa xong, tôi vô thức mở WeChat lên.
Người đầu tiên xuất hiện trên dòng thời gian chính là Lưu Tuyết Nhi.
Ảnh chụp rõ ràng là Cố Sở Phong đã say, đang bị ta ôm chặt trong lòng.
Dòng trạng thái đính kèm: “Chúc ngủ ngon, chàng hoàng tử của em.”
Lúc này, tôi tin đó mà không có bất kỳ phản ứng nào.
Không buồn, không tức, thậm chí đến phản xạ cảm cũng chẳng còn.
7
Năm ngày tiếp theo yên ả đến lạ, tôi sống rất đầy đủ và bận rộn.
Cuối cùng vào chiều thứ Sáu, tôi nhận phán quyết — tòa chấp nhận ly hôn.
Khoảnh khắc ấy, tôi chỉ cảm thấy như tái sinh. Tôi cuối cùng cũng giải thoát.
Không cần phải nhẫn nhịn nữa.
Không cần gánh chịu cơn thịnh nộ vô cớ của Cố Sở Phong nữa.
Cũng không cần phát điên mỗi lần thấy bài đăng của Lưu Tuyết Nhi trên vòng bè.
Tôi vui vẻ chờ tan , tâm trạng rạng rỡ đến mức muốn rủ đồng nghiệp đi ăn mừng một bữa.
Ăn uống – karaoke – xõa một tối thật đã.
Đã rất, rất lâu rồi tôi mới vui vẻ đến .
Hóa ra chỉ cần tan đi ăn cùng đồng nghiệp cũng có thể hạnh phúc như thế này.
Tôi về đến nhà lúc mười một giờ đêm.
Vừa bước ra khỏi thang máy, tôi đã thấy một bóng người đứng trước cửa nhà mình.
Người đó mặc toàn đồ đen, dưới ánh đèn khẩn cấp xanh lục, trông đặc biệt quỷ dị.
Tối nay tôi không uống một giọt rượu vì phải lái xe, nên khi thấy cảnh này, tôi suýt chút nữa hồn bay phách lạc.
Tôi kỹ lại — là Cố Sở Phong.
ĐỌC TIẾP :
Bạn thấy sao?