Đôi mắt Tạ Dao bốc cháy ánh lửa đỏ, sắc lạnh chằm chằm vào Chi Dương.
“Chi Dương, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng.
Cậu chắc chắn muốn phản bội tôi vì ta sao?”
Hắn không trả lời, chỉ từ từ quay đầu lại, ánh mắt dịu dàng tôi.
Lúc này, hắn co quắp nằm trên đất, gương mặt đẹp đẽ méo mó vì đau đớn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
Không gian trở nên im lặng đến đáng sợ.
Tất cả những người có mặt đều hiểu rõ lựa chọn của hắn.
Không biết qua bao lâu, Chi Dương đột ngột phun ra một ngụm máu tươi, rồi hoàn toàn đổ sụp xuống đất.
Trên cánh tay Tạ Dao, ấn ký khế ước tan biến vào không trung.
Cô ta không thèm ngoảnh đầu lại, bỏ đi thẳng, chẳng hề quan tâm sống chết của Chi Dương.
Hắn thoi thóp nằm trên mặt đất, tôi bằng ánh mắt dịu dàng, bên khóe môi vương vệt máu, trông đẹp đến kỳ lạ, cũng thật bi thương.
“A Linh… Cuối cùng chúng ta cũng có thể ở bên nhau rồi. Em có vui không?”
Tôi lạnh lùng vệt máu bên môi hắn, giọng cũng lạnh lẽo không kém.
“Giữa chúng ta đã không còn liên quan gì nữa.”
“Chi Dương, đừng tự mình đa nữa.”
Nhưng chưa kịp dứt lời, đầu hắn nghiêng sang một bên, hoàn toàn ngất đi.
9.
Tôi là người có thù tất báo.
Ngay trong đêm hôm đó, tôi đăng toàn bộ video giám sát của cửa hàng lên mạng.
Bố tôi nghe tin giận dữ tột độ, lập tức ra lệnh cho quản gia Tạ hỗ trợ tôi.
Chỉ trong vòng hai tiếng, vụ việc bùng nổ trên mạng.
Người hâm mộ tràn vào phần bình luận của Tạ Dao, liên tục cầu ta giải thích.
Nhưng video này chỉ là ngòi nổ.
Truyền thông giải trí đào bới thêm một scandal chấn hơn – Tạ Dao trốn thuế, sắp bị phong sát hoàn toàn.
Người hâm mộ náo loạn, liên tục cầu ta lên tiếng đính chính.
Nhưng Tạ Dao mãi không đưa ra phản hồi, khiến tin đồn càng thêm chắc chắn.
Cùng lúc đó, thân phận của tôi cũng bị lộ ra.
Đến ngày thứ ba, nhà họ Tạ đưa Tạ Dao đến tận nhà họ Lục để xin lỗi.
Nhưng tôi không gặp.
Họ đứng dưới lầu suốt cả ngày, cuối cùng bị quản gia Tạ mời đi.
Chẳng bao lâu sau, bệnh viện gọi điện thoại.
Họ Chi Dương đã tỉnh, đang náo loạn đòi gặp tôi.
Vậy nên, tôi cùng Ngụy Tùng đến thăm.
Trong phòng bệnh, Chi Dương tựa lưng vào đầu giường, sắc mặt tái nhợt.
Cơn đau hành hạ khiến hắn trông tiều tụy, điều đó không giảm đi vẻ đẹp của hắn, mà ngược lại, còn khiến hắn trông mong manh hơn.
Ngay khi thấy tôi, đôi mắt hắn lập tức sáng rực lên.
Hắn giống như một chó nhỏ, chân thành .
“A Linh, em đến rồi.”
“Bây giờ chúng ta có thể ký kết khế ước.
Từ nay về sau, chúng ta mãi mãi không chia lìa nữa.”
Nói xong, hắn cố liếc Ngụy Tùng phía sau tôi, ánh mắt đầy chắc chắn.
Tôi bình tĩnh hắn, bất ngờ mỉm .
“Nhưng mà… tôi không muốn nữa rồi.”
Trong chớp mắt, cả người Chi Dương run lên.
Hắn kinh ngạc đến mức trừng lớn mắt, lắp bắp hỏi.
“Em… em gì?”
Sắc mặt hắn lập tức tối sầm lại.
Hắn chằm chằm tôi, giọng trở nên lạnh lẽo.
“Hắn có biết em đã từng ở bên tôi suốt năm năm không?”
“Hắn có hiểu em bằng tôi không? A Linh, em vẫn quá đơn thuần.
Trong mắt ma chỉ có dục vọng, bọn họ không biết . Đợi đến khi hắn chán em rồi, hắn cũng sẽ vứt bỏ em mà thôi!”
“Nhưng tôi thì khác.
Tôi biết em thích ăn gì, thích chơi gì. Tôi hiểu rõ tính cách và thói quen sinh hoạt của em.
Vì em, tôi thậm chí còn giải trừ khế ước với Tạ Dao.
Chỉ cần chúng ta quay lại, chúng ta có thể tiếp tục cuộc sống hạnh phúc như trước kia, không phải tốt hơn sao?”
Tôi cắn chặt răng, hít sâu một hơi.
“Không tốt chút nào.”
Chi Dương từng câu từng chữ để biện minh cho bản thân, hắn đã bao giờ nghĩ đến cảm của tôi chưa?
Tôi lạnh lùng hắn, giọng kiên quyết.
“Chi Dương, cuộc đời tôi thế nào là do tôi quyết định.”
“Hôm nay tôi đến đây chỉ để nhắc thanh toán tiền viện phí.
Khỏi bệnh thì cút đi ngay, đừng tự mình đa nữa.
Đừng diễn mấy trò hề đáng thương trước mặt tôi.”
“Tôi không muốn quay lại với .
Tôi đã rồi, tôi thấy ghê tởm.
Tôi không còn nữa.”
Sắc mặt Chi Dương cứng đờ, đôi tay bấu chặt vào thanh giường, khớp ngón tay trắng bệch vì dùng lực quá mạnh.
“A Linh…”
Mặc kệ hắn gọi bao nhiêu lần, tôi cũng không lòng.
10.
Khoảng thời gian sau đó, Chi Dương như phát điên, điên cuồng điều tra hành tung của tôi, chạy khắp nơi tìm kiếm tôi.
Nhưng tôi không muốn gặp hắn, chỉ có thể né tránh khắp nơi.
Cho đến một ngày, hắn bất ngờ gọi tôi lại.
“A Linh, đừng trốn tránh tôi nữa.
Chúng ta chuyện một chút, tôi hứa sau này sẽ không phiền em nữa, không?”
Tôi dừng bước, hơi do dự.
“Thật chứ?”
Chi Dương mỉm gật đầu.
“Thật.”
Chúng tôi hẹn nhau vào lúc ba giờ chiều.
Điều tôi không ngờ tới là, Chi Dương lại đưa tôi đến trường đại học của tôi.
Lúc đó đúng lúc sinh viên tan học.
Chúng tôi sánh vai nhau bước đi giữa đám đông, không ai một lời.
Xung quanh náo nhiệt, dường như Chi Dương cũng bị cuốn theo bầu không khí ấy.
Hắn xa xăm, khuôn mặt đầy hoài niệm.
“A Linh, em còn nhớ không? Ngày trước tôi thường đến đón em tan học, chúng ta cũng đi trên con đường này.
Mỗi khi em mệt, em lại nhõng nhẽo dưới mái hiên, đòi tôi cõng em.”
Tôi theo ánh mắt hắn.
Mái hiên vẫn , tôi đã không còn hứng thú nữa.
Chỉ lạnh nhạt lướt qua, hờ hững đáp.
“Ồ.”
Nhưng sự hào hứng của Chi Dương không hề giảm sút.
Hắn vừa đi vừa suốt dọc đường.
Cuối cùng, chúng tôi đi đến nhà ăn sinh viên.
“Em đói rồi đúng không? Tôi mời em ăn cơm.”
Tôi có chút do dự.
“Tôi không có thẻ cơm…”
Đột nhiên, Chi Dương lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ màu xanh lá, rạng rỡ như một đứa trẻ khoe báu vật.
“Tôi có!”
Tôi không gì, đành đi theo hắn lấy cơm.
Đã nhiều năm không quay lại đây.
Giá đồ ăn đã tăng từ bảy đồng lên chín đồng một phần.
Vẫn là hai món mặn, một món rau quen thuộc.
Hương vị vẫn . Trường học vẫn .
Nhưng tâm trạng đã khác xưa.
Tôi ăn vài miếng, rồi chán nản đặt đũa xuống.
Bố đã chiều chuộng khẩu vị tôi quá tốt, khiến tôi không còn nuốt nổi đồ ăn của trường nữa.
Chi Dương thấy tôi ngừng ăn, bèn khó hiểu hỏi.
“Sao ? Không hợp khẩu vị à?”
Tôi thẳng thắn đáp.
“Không phải, chỉ là ăn cơm với khiến tôi không nuốt nổi.”
Khoảng thời gian còn lại, Chi Dương không gì thêm, chỉ im lặng cúi đầu ăn.
Tôi thả lỏng ánh mắt, đầu óc trống rỗng, chẳng biết đang nghĩ gì.
Sau khi ăn xong, giọng Chi Dương khẽ vang lên.
“Em có biết hôm nay là ngày gì không?”
Tôi sững người.
“Ngày gì?”
Chi Dương ngẩng đầu, từ trong túi lấy ra một chiếc nhẫn kim cương, đưa đến trước mặt tôi.
“Trước đây, tôi từng sẽ cầu hôn em vào sinh nhật 28 tuổi.
Giờ xem ra cũng không hẳn là thất hứa.”
Hắn chua xót.
Tôi nhận lấy nhẫn, quan sát một lúc, sau đó thẳng tay đặt lên bàn.
“Chuyện đã qua thì để nó qua đi, nhắc lại gì nữa.”
Tôi đứng dậy, giọng điệu bình thản.
“Tôi còn có việc. Chi Dương, tạm biệt.”
“Hy vọng giữ đúng lời hứa, từ nay đừng quấy rầy tôi nữa.”
Trở về nhà, tôi theo đúng lịch trình, tham gia các lớp học thích, học cưỡi ngựa, học bơi, học cắm hoa.
Cuộc sống vừa bận rộn, vừa vui vẻ.
Chi Dương cũng giữ đúng lời, không còn xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Những ký ức đau buồn ấy, cứ thế bị thời gian chôn vùi.
Biết rằng quá khứ không thể thay đổi, hiểu rằng tương lai vẫn còn phía trước.
Cuộc đời này, chỉ cần can đảm bước tiếp.
Phần còn lại, cứ để thời gian lo liệu.
– Hoàn –
Bạn thấy sao?