Yêu Ma Quyến Rũ [...] – Chương 2

3.

Năm giờ sáng hôm sau, quán KTV đóng cửa.

Tôi quấn chặt áo khoác quanh người, rời khỏi đó.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng tôi vẫn quyết định quay về nhà.

Ngoài căn phòng trọ đó ra, hình như tôi chẳng còn nơi nào để đi.

Hơn nữa, đó là nhà tôi , tại sao tôi phải là người rời đi?

Người nên biến mất, phải là Chi Dương mới đúng.

Trên đường về, tôi nhận ra có người đã gửi cho mình hơn hai mươi tin nhắn liên tiếp.

Mở ra xem, đó là một bản xét nghiệm ADN.

Trước đó không lâu, có một nhóm người lạ mặt tìm đến tôi, rằng tôi có thể là con thất lạc của tài phiệt Lục Dịch, muốn tôi theo họ đến bệnh viện xét nghiệm.

Tôi sợ đây là một chiêu trò buôn người kiểu mới, nên đã thẳng thừng từ chối.

Nhưng quản gia Tạ không chịu bỏ cuộc.

Ông ta cho người mai phục, theo dõi tôi suốt nhiều ngày.

Cuối cùng, tôi miễn cưỡng đưa cho họ mẫu nước bọt, móng tay và nang tóc.

Và bây giờ…

Hóa ra là thật.

Quản gia Tạ lập tức cầu đón tôi về nhà.

Tôi im lặng một lúc, rồi trả lời.

“Ba ngày nữa đi, tôi còn chút chuyện phải giải quyết.”

Chuyện của Chi Dương vẫn chưa xong.

Tôi là người rõ ràng chuyện gì ra chuyện đó.

Mọi thứ có khởi đầu minh bạch, thì cũng phải có kết thúc rõ ràng.

Tôi còn một cuộc chia tay cần hoàn thành.

Hôm nay trở đi.

Hắn sẽ là thú cưng trong nhà giàu.

Còn tôi, sẽ bắt đầu cuộc sống tiểu thư của mình.

Từ đây đoạn tuyệt, đời này không gặp lại nữa.

4.

Tôi còn chưa về đến phòng trọ thì đã đụng mặt Chi Dương ngay dưới chung cư.

Hắn đang bám sát một , giọng nũng nịu, liên tục xin lỗi.

“Chủ nhân… em sai rồi, chủ nhân…”

“Người ra nước ngoài lâu quá, em chỉ là quá chán nên mới tìm một món đồ chơi tiêu khiển thôi mà…”

“Đừng không để ý đến em mà… Em biết lỗi rồi, người yên tâm, em không bị ta bẩn đâu… Trong lòng em, chủ nhân mãi mãi chỉ có người…”

Bẩn?

Tim tôi như bị dao đâm mạnh một nhát.

Chi Dương… dùng từ đó để về tôi ư?

Tôi siết chặt nắm tay, cố giữ vẻ mặt thản nhiên, đi thẳng về phía trước.

Lúc lướt qua nhau, với mái tóc uốn xoăn bồng bềnh, đôi môi đỏ mọng chợt nghiêng đầu tôi.

“Đứng lại.”

Cô ta gọi tôi.

“Cô chính là người đã giải quyết kỳ phát của Chi Dương?”

“Cùng một ma dây dưa, không thấy ghê tởm sao? Khẩu vị của nặng thật đấy.”

Sắc mặt Chi Dương trắng bệch.

Tôi nhắm mắt, hít sâu một hơi, quay lại đối mặt với ta.

Nhưng chưa kịp gì, một cái tát giáng thẳng xuống mặt tôi.

“A—”

Sau cú tát đột ngột, nửa bên mặt tôi vừa nóng rát vừa tê dại.

Tôi sững sờ ngẩng đầu lên, khó tin ta.

“Cô tự tiện đánh người như sao?”

Tạ Dao tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo và độc ác, trừng trừng .

“Đánh đấy, thì sao?”

“Chẳng lẽ không biết, hắn là ma của tôi sao?”

“Dám vào đồ của tôi, chán sống rồi à?”

Tôi không nhịn , lập tức phản bác.

“Tôi đâu có biết hắn đã có chủ nhân!”

“Không phải như !”

Chi Dương vội vàng lên tiếng.

“Chủ nhân, là ta quyến rũ em trước!”

“Người cũng biết mà, em chỉ là một ma thấp hèn, gì có ai thèm để mắt đến em.”

“Em chưa từng có ý phản bội người! Ngay từ đầu em đã rõ rồi, ta lẳng lơ, chỉ ham mê khoái lạc. Em nhất thời bị ta mờ mắt mà thôi…”

“Chủ nhân đánh hay lắm, có đau tay không? Để em thổi cho.”

Đầu óc tôi trống rỗng, ánh mắt trân trân Chi Dương.

Gương mặt quen thuộc kia bỗng trở nên xa lạ.

Hắn dường như rất sợ Tạ Dao.

Cả người run rẩy không ngừng.

Bất chợt, Chi Dương liếc tôi với ánh mắt cầu xin, khẽ lắc đầu một cách khó nhận ra.

Tôi hiểu hắn muốn gì.

Hạ mắt xuống, đứng thẳng người.

Lạnh lùng .

“Chi Dương, đến đây là hết.”

Nói xong, tôi quay người rời đi.

Bước chân càng lúc càng nhanh, nước mắt cũng rơi theo từng nhịp bước.

Nỗi đau trào dâng như cơn sóng dữ, nhấn chìm tôi trong bóng tối vô tận.

Nếu không tận mắt chứng kiến, tôi sẽ không bao giờ tin người đàn ông đã cùng tôi chung chăn gối suốt năm năm lại có một bộ mặt khác.

Những ngọt ngào từng có, giờ đây hóa thành những lưỡi dao sắc bén, cứa vào tim tôi từng nhát một.

Hóa ra, cũng có thể diễn kịch.

Mà hắn lại diễn quá giỏi.

Tôi đúng là ngốc nghếch.

Chỉ vì vài lời ngon ngọt mà dễ dàng tin hắn không chút nghi ngờ.

Về đến nhà, tôi ngồi lặng trên mép giường, lặng lẽ ra ngoài cửa sổ.

Mặc cho nỗi buồn nuốt chửng lấy mình.

5.

Quản gia Tạ đến đúng hẹn.

Trước cổng chung cư, một chiếc Rolls-Royce đen bóng, sang trọng không phô trương đang đỗ ven đường.

Bên cạnh xe, một người đàn ông trung niên mặc trường bào màu nguyệt bạch, gương mặt nho nhã, điềm đạm đứng đó.

Vừa thấy tôi, mắt ông đỏ hoe, run rẩy đưa tay ra.

Hương trầm nồng đậm thoảng qua, ngay sau đó tôi bị ông ôm chặt vào lòng, mặt áp vào lồng ngực ông.

Một cảm giác xa lạ mà quen thuộc bỗng trào dâng.

Đây… là cảm giác của cha sao?

Trên suốt quãng đường, tôi không ngừng lén lút quan sát ông.

Không thể tin , người cha đã thiếu vắng hơn hai mươi năm trong cuộc đời tôi, bỗng dưng lại xuất hiện một cách đột ngột như .

Sự giàu có của nhà họ Lục vượt xa trí tưởng tượng của tôi.

Căn biệt thự xa hoa lộng lẫy, khiến người ta có cảm giác như đang bước vào cung điện.

Ánh mặt trời chiếu qua những khung cửa sổ chạm trổ tinh xảo, phản chiếu lên tấm thảm lông đắt tiền, mỗi bước đi đều mềm mại như đang lơ lửng trên mây.

Cả buổi sáng, Lục Dịch dẫn tôi đi quen với mọi thứ.

Hai tiếng đồng hồ trôi qua, tôi mới chỉ kịp khám một góc nhỏ của căn biệt thự.

Quản gia Tạ đưa tôi về phòng.

“Tiểu thư, không cần phải e dè, từ nay đây chính là nhà của .”

Tôi mơ hồ gật đầu, cảm giác như đang bay bổng, mọi thứ đều quá phi thực tế.

Sau đó, quản gia mang đến một loạt các thiết bị điện tử.

Tôi chọn một chiếc điện thoại vừa tay, lắp thẻ SIM vào.

Vừa bật nguồn lên, điện thoại đã rung lên vì có cuộc gọi đến.

“A lô, xin chào?”

Giọng quen thuộc vang lên.

“A Linh, tôi vô cầm nhầm chứng minh thư của em mất rồi.”

Nghe thấy giọng Chi Dương, sắc mặt tôi lập tức lạnh xuống.

Sau vài giây im lặng, hắn tiếp.

“Không có chứng minh thư chắc sẽ rất bất tiện nhỉ? Khi nào em đến lấy?”

Trong thế giới này, ma không có chứng minh thư.

Vậy nên, Chi Dương rất thích dùng giấy tờ tùy thân của tôi.

Hắn luôn kẹp nó trong ví, mang theo bên mình mọi lúc.

Khi rảnh rỗi, hắn còn lôi ra nghịch ngợm, xoay qua xoay lại.

Trước đây, tôi cho rằng đó là biểu hiện của , nên cũng không ngăn cản.

Nhưng bây giờ, chúng tôi đã chia tay.

Hắn tiếp tục giữ nó thì có vẻ không còn hợp lý nữa.

Tôi lạnh giọng.

“Không cần, cứ vứt đi là . Tôi sẽ lại cái mới.”

Chi Dương ngừng một lúc, rồi dịu dàng .

“Tôi mang đến cho em cũng .”

Chi Dương nhẹ giọng .

“A Linh, hôm đó tôi cũng không còn cách nào khác. Em biết mà, sống chết của tôi đều nằm trong tay ấy.”

“Về nhà, ấy đã đánh tôi ba mươi roi. Đau lắm, lưng tôi chảy máu đầm đìa… A Linh ~ em thương tôi đi mà…”

Tôi nhắm mắt lại.

Thương hắn sao?

Là vì tôi đã bao lần mềm lòng.

Là vì tôi đã việc đến kiệt sức, mỗi tháng đều dành tiền để tiêm thuốc ức chế cho hắn.

Là vì suốt bao năm qua, tôi đã nhịn ăn nhịn mặc, dành tất cả những thứ tốt nhất cho hắn.

Vậy mà cuối cùng, tôi lại mất cả cảm lẫn tiền bạc.

Thật nực .

Cảm sôi trào trong lồng ngực, tôi cố đè nén, nhạt, rồi tàn nhẫn .

“Vậy sao ta không đánh chết đi?”

“Một ma phản bội, dối trá như , còn mặt mũi nào sống trên đời này? Anh đáng chết.”

“Chi Dương, thật kinh tởm.”

Tôi dùng những lời lẽ độc địa nhất để rủa xả hắn.

Đầu dây bên kia im lặng rất lâu.

Cuối cùng, hắn cất giọng khàn khàn.

“Em… thực sự hận tôi đến sao?”

“Hận. Tất nhiên là hận. Tôi hận không thể thấy chết đi ngay lập tức.”

“Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Nếu không, tôi sẽ không nhịn mà tát thêm một cái nữa đấy.”

Nói xong, tôi dứt khoát cúp máy, chặn số hắn luôn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...