Bạn trai tôi là một ma quyến rũ.
Vì muốn mua thuốc ức chế dục cho ta, tôi đã việc không ngày không đêm để kiếm tiền, ngay cả khi bị bệnh cũng không dám nghỉ ngơi.
Cho đến một ngày, tôi nghe sự thật.
“Chỉ riêng rượu mà Chi Dương gọi đã hơn hai trăm ba mươi nghìn tệ , mà ta lại liều mạng vì vỏn vẹn hai nghìn ba tệ tiền thuốc.”
“Ha ha, người nghèo đúng là rẻ mạt, lừa một chút là dốc hết lòng dạ.”
“Nhưng đừng chơi quá trớn, để chuyện đến tai chủ nhân thì không hay đâu.”
Lúc đó tôi mới hiểu ra, tôi chẳng qua chỉ là một trò tiêu khiển khi hắn buồn chán.
Không bao lâu nữa, tôi sẽ bị hắn đá văng đi.
Nhưng hắn không biết rằng, tôi vừa cha ruột – một vị tài phiệt – tìm thấy.
Ba ngày nữa, tôi sẽ rời khỏi nơi này để bắt đầu cuộc sống tiểu thư của mình.
1.
Chi Dương là một ma quyến rũ mà tôi nhặt trong một ngày mưa lớn.
Lúc đó, hắn gần như không thể duy trì hình dạng con người, cả người lấm lem bùn đất, mái tóc vàng ướt đẫm vì mưa, xoăn nhẹ rũ xuống phía sau, đôi mắt đỏ mơ màng đầy mê hoặc.
Thật đẹp.
Tôi bị ánh mắt ấy cuốn hút.
Đến khi nhận thức , tôi đã bế hắn về căn phòng trọ trống trơn của mình.
Trong lòng tràn đầy mâu thuẫn, ngay cả bản thân tôi còn không lo nổi, huống hồ là nuôi một con ma.
Nhưng khi gương mặt tội nghiệp của Chi Dương, tôi cắn răng, quyết định giữ hắn lại.
Và thế là, tôi nuôi hắn suốt năm năm.
Dù , hắn vẫn không chịu ký kết khế ước với tôi.
Tôi luôn nghĩ rằng hắn chưa sẵn sàng.
Nhưng không ngờ, tôi không phải chủ nhân duy nhất của hắn.
Lúc đi ngang qua một phòng bao, tôi thấy một bóng lưng quen thuộc.
Chân chững lại, rồi có người lên tiếng.
“Vẫn chưa chơi đủ sao? Chủ nhân sắp về rồi, nhớ xử lý ta cho gọn gàng đấy.”
Chi Dương rút một điếu thuốc từ hộp, lười nhác đáp.
“Cô ấy đối với tôi rất tốt, chỉ là quá nghèo.”
“Phòng trọ thì bé tí như lồng chim, cách âm lại kém, mỗi đêm tôi ngủ không yên, ồn chết đi .”
“Nửa đêm còn nghe thấy âm thanh từ phòng bên cạnh.”
Giọng quen thuộc vang lên, tôi đứng sững lại.
Không thể tin vào mắt mình.
Hắn lẽ ra phải ở nhà cơ mà?
Sao lại xuất hiện ở đây…
Tôi vô thức đứng yên, muốn rõ người bên trong rốt cuộc có phải Chi Dương hay không.
Sau tiếng chế giễu, một kẻ cất giọng mỉa mai.
“Người nghèo thì có gì chứ?”
“Cô ta có biết chai rượu cậu gọi giá tận hai trăm ba mươi nghìn không?”
“Nếu thật sự không nỡ bỏ ta, thì cứ bí mật bao nuôi ở ngoài đi.”
“Người nghèo dễ khuất phục lắm.”
Lập tức có người phản bác.
“Sao có thể chứ? Ý cậu là Chi Dương lòng rồi à?”
“Ha, cậu không biết sao? Cô ta vì hai nghìn ba tiền thuốc mà việc quần quật ngày đêm, mà Chi Dương còn chẳng mảy may đau lòng.”
“Dù sao cũng chỉ là trò tiêu khiển mà thôi, ha ha ha, người nghèo đúng là rẻ mạt, tùy tiện lừa gạt một chút là dâng hết chân .”
“Đúng không, Chi Dương?”
Tôi siết chặt khay trong tay.
Cả người cứng đờ.
Là hắn.
“Ừm.”
Chi Dương đáp lại bằng giọng trầm thấp.
“Chủ nhân còn nửa tháng nữa mới về nước, thêm bảy ngày đi. Bảy ngày là đủ để giải quyết ta.”
“Nhỡ ta bám theo cậu thì sao? Dù gì cậu cũng tiêu của ta không ít tiền, mà bọn nghèo thì vì tiền có thể liều mạng đấy.”
“Cô ta có khả năng bám theo sao?”
Giọng Chi Dương đột nhiên lạnh băng.
“Cho chút tiền là đuổi đi rồi.”
“Yên tâm đi, Hạ Linh rất nghe lời tôi, ta sẽ không ầm lên đâu, cùng lắm chỉ biết khóc thôi.”
“Nếu thật sự phiền quá, thì cứ biến mất luôn là xong.”
Những tràng vang lên, hóa thành từng lưỡi dao đâm sâu vào tim tôi.
Đau đến mức nước mắt tôi rơi không ngừng.
Hóa ra, Chi Dương chưa từng là một ma lang thang.
Hắn có chủ nhân, mà còn là một chủ nhân giàu có.
Năm năm bên tôi, chẳng qua chỉ là một trò chơi khi hắn buồn chán.
Không bao lâu nữa, hắn sẽ bỏ rơi tôi.
Cơn mưa đêm hôm đó, hóa ra chỉ là một giấc mộng cứu rỗi do tôi tự huyễn hoặc.
Tôi rất muốn lao vào chất vấn hắn.
Hỏi hắn vì sao lại lừa dối tôi.
Nhưng ngay khoảnh khắc hắn quay đầu lại, tôi hoảng loạn bỏ chạy.
2.
Về đến nhà đã là mười hai giờ đêm.
Vừa mở cửa, giọng trong trẻo của Chi Dương vang lên.
“Em về rồi à?”
Hắn mặc tạp dề in hình dâu tây, từ bếp bước ra, trên tay còn vương vài giọt nước chưa kịp lau khô.
“Bữa khuya sắp xong rồi, tôi nấu cho em bát bún ốc, thêm nhiều rau sống.”
Tôi cố gắng nở một nụ , khẽ “ừ” một tiếng.
Thay đồ ngủ xong, tôi ngồi xuống bàn ăn, đầu óc rối bời.
Trong thế giới này, ma quyến rũ có địa vị thấp kém, chỉ tương đương với thú cưng của con người.
Chúng có thể bị nuôi nhốt tùy tiện, bị chóc không chút do dự, thậm chí bị đem ra thức ăn.
Lúc mới nuôi Chi Dương, tôi vẫn còn đi học.
Bạn cùng phòng không ai hiểu tại sao tôi lại nhận nuôi một ma.
“Yêu ma quyến rũ chỉ là những sinh vật bẩn thỉu và hèn hạ, trong đầu chúng chỉ có dục vọng và tính toán, hoàn toàn không hiểu .”
“Linh Linh, cậu chưa xem tin tức sao? Rất nhiều người nuôi ma, cuối cùng bị chúng lén lút bỏ trốn, thậm chí có kẻ còn ăn sống cả chủ nhân. Cậu đúng là đang nuôi sói trong nhà đấy.”
“Sao không bán quách nó đi? Yêu ma phát có mùi vị ngon hơn, còn bán giá cao hơn nữa.”
Tôi chẳng nghe lọt tai câu nào, chỉ lặng lẽ dùng số tiền tiêu vặt ít ỏi để một căn hầm, cho hắn ở lại.
Bọn họ không hiểu.
Tôi là một đứa trẻ mồ côi.
Tôi khao khát có một mái ấm, khao khát ai đó ở bên.
Nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn của Chi Dương, tôi cảm thấy, có lẽ nuôi hắn cả đời cũng không tệ.
Ít nhất, hắn thuộc về tôi.
Tôi không xem thường sự thấp kém của hắn, thậm chí còn thấy điều đó mang lại cho tôi cảm giác an toàn hơn.
Hắn là ma, chúng tôi có thể ký kết khế ước.
Sau khi trở thành chủ nhân của hắn, hắn sẽ mãi mãi bên tôi.
Căn hầm tối tăm trở thành nơi duy nhất mà tôi hướng về trong suốt một quãng thời gian dài.
Sau này, khi tôi có công việc ổn định, tôi và Chi Dương rời khỏi căn hầm.
Bây giờ, chúng tôi đang một căn hộ, tiêu chuẩn một phòng ngủ một phòng khách.
Tầng 18.
Dù nhỏ, ấm áp.
Cuộc sống bình thường mà hạnh phúc.
Chỉ là… thứ mà tôi coi là nhà, trong miệng Chi Dương lại biến thành một cái lồng chim.
Còn những dịu dàng và thương mà hắn dành cho tôi, tất cả chỉ là giả vờ.
“Xong rồi đây!”
Chi Dương tươi rói, bưng bát bún ốc đặt xuống bàn, sau đó ngồi phịch xuống đối diện, chống cằm tôi, đôi mắt to tròn lấp lánh.
Mỗi ngày sau giờ , hắn đều nấu bữa khuya cho tôi rồi ngồi trò chuyện cùng tôi.
Khoảnh khắc này vốn dĩ là lúc tôi thấy thoải mái nhất, hôm nay, nó chỉ khiến tôi cảm thấy ngột ngạt.
Không khí trên bàn ăn trở nên nặng nề.
Chi Dương nhẹ giọng .
“A Linh, tôi nghĩ… chúng ta không hợp nhau…”
Tôi biết hắn sắp gì tiếp theo.
Vì chút tôn nghiêm cuối cùng, tôi cướp lời trước.
“Muốn chia tay đúng không?”
“Được thôi.”
Hắn hơi sững lại, ngạc nhiên hỏi.
“Sao em biết?”
Tôi thẳng vào mặt hắn, nước mắt cay đắng không kìm mà lăn dài trên má.
“Đừng diễn nữa, Chi Dương, lừa tôi vui lắm à?”
Tôi mở túi xách, rút ra một tập tài liệu A4 rồi ném lên bàn.
Sau khi biết mình bị lừa, tôi đã tiêu sạch tiền tiết kiệm, người điều tra hắn.
Khi tài liệu gửi đến, tôi mới biết người đàn ông dịu dàng, chu đáo bên cạnh mình bấy lâu nay… thực chất là ma khế ước của thiên tài piano – Tạ Dao.
Bọn họ từng cùng nhau xuất hiện trong một buổi tiệc.
Giữa ánh đèn lộng lẫy và tiếng chạm ly rộn rã, ánh mắt Chi Dương chỉ dõi theo rực rỡ ấy, đầy ngưỡng mộ và dịu dàng.
Tôi bật lạnh, hắn chằm chằm.
“Chi Dương, đã lừa tôi suốt năm năm trời.”
“Trước mặt tôi giả vờ đáng thương, kể rằng mình bị bức , bị vứt bỏ, bị xua đuổi… Nhưng thực ra, đã có chủ nhân, sống an nhàn sung sướng, chưa từng chịu khổ, đúng không?”
“Tất cả những gì … đều là bịa đặt!”
“Diễn xuất hay lắm, năm năm trời mà tôi không phát hiện ra chút sơ hở nào!”
Chi Dương bối rối, sắc mặt trắng bệch.
Vì cảm dao quá lớn, hắn không thể kiểm soát hình dạng con người nữa.
Đôi tai, cánh và cái đuôi mềm mại lộ ra.
Tôi hắn, mắt đỏ hoe, gằn từng chữ.
“Thuốc ức chế phát , hai nghìn ba một mũi, mỗi tháng tôi đều liều mạng kiếm tiền để mua cho .
“Còn thì sao? Chai rượu hai trăm ba mươi nghìn đó có ngon không?”
“Chi Dương! Anh coi tôi là con ngốc để lừa gạt, vui lắm đúng không?”
Tôi bật dậy, lật tung bàn ăn.
Bát bún ốc đổ vỡ, nước dùng văng tung tóe, mùi hôi nồng nặc nhanh chóng lan khắp phòng.
Chi Dương im lặng.
Hắn không để lộ biểu cảm gì, chỉ có cái đuôi mũm mĩm phía sau không ngừng đong đưa đầy bất an.
“Em biết hết rồi?”
Hắn khẽ thì thầm.
“…Số tiền em đã bỏ ra, tôi sẽ trả lại gấp đôi. Tôi…”
“Không cần.”
Tôi giơ tay, mạnh mẽ hất cái đuôi của hắn ra, ghê tởm .
“Tiền của một sinh vật hạ tiện như , tôi không thèm.”
“Chi Dương, tôi đúng. Tất cả ma đều là những kẻ bẩn thỉu, rắp tâm tính toán. Các người không có trái tim! Cũng không hiểu thế nào là !”
“Biết , ngay lần đầu tiên gặp , tôi nên đem bán đi cho rồi.”
Sắc mặt Chi Dương lập tức tái nhợt.
Hắn lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống.
Tôi cầm túi xách trên ghế, không hắn thêm một giây nào nữa.
Mở cửa, rồi bước thẳng ra ngoài.
Sau khi rời đi, tôi không biết phải đi đâu.
Cứ thế lang thang dọc theo vỉa hè.
Trời mùa đông về đêm lạnh buốt.
Cuối cùng, tôi chọn đại một quán KTV, vừa hát vừa khóc, vừa uống rượu, mặc sức trút hết nỗi lòng.
Khóc đến kiệt sức, tôi nằm dài trên ghế sofa ngủ thiếp đi.
Bạn thấy sao?