Chồng tôi trong giới kinh thành không biết tôi là một ma đỉnh cấp.
Sợ tổn đến nguyên khí của ấy.
Vậy nên gần một năm kết hôn, tôi vẫn chưa từng cùng phòng với ấy.
May mà ấy vẫn luôn cưng chiều và thương tôi như trước.
Chỉ là ánh mắt tôi ngày càng có gì đó không ổn.
Cho đến khi tôi thấy dòng bình luận tiết lộ nội tâm của ấy.
【Lúc mới cưới, chồng tưởng ngại ngùng.】
【Sau nửa năm kết hôn, chồng lầm tưởng rằng có một “bạch nguyệt quang” trong lòng, đang giữ thân vì người đó.】
【Bây giờ gần một năm rồi, bề ngoài chồng hiền lành, sau lưng đã nhẫn nhịn đến mức biến thái.】
【Phòng ấy có một căn mật thất, bên trong chuẩn bị toàn đồ để khóa lại.】
【Giờ đối mặt với ông chồng biến thái này, chỉ có một lựa chọn: CHẠY NGAY ĐI!】
Nhưng dĩ nhiên tôi chẳng nghe lời bình luận.
Tối hôm đó, tôi ôm gối, gõ cửa phòng ngủ của chồng.
Nghĩ đến thể chất đặc biệt của mình, tôi hơi do dự hỏi ấy: “Chồng ơi, … có chịu nổi không?”
Anh ấy khẽ nhướn mày, chỉ nâng tay lên, chậm rãi tháo kính xuống.
Sáng hôm sau tôi không dậy nổi.
Chỉ biết ấm ức ôm điện thoại lên mạng tra cứu: Yêu ma bị con người hút cạn nguyên khí, chuyện này hợp lý sao?!
1
Tôi và thái tử gia của giới kinh thành là thanh mai trúc mã.
Nhưng năm 18 tuổi.
Tôi bỗng nhiên thức tỉnh thể chất ma đỉnh cấp.
Thể chất này rất kỳ quái.
Một khi đã “khai mở”, dục vọng sẽ như lũ tràn đê, vô cùng mãnh liệt.
Vậy nên hầu hết ma chỉ có hai lựa chọn.
Hoặc là cấm dục cả đời.
Hoặc là tìm một đời có thân thể cực kỳ cường tráng.
Bởi vì ma vẫn là “ma”.
Khi kết hợp với người thường, họ sẽ vô thức tổn đến cơ thể đối phương, thậm chí hút cạn nguyên khí của họ.
Thậm chí còn có tin tức từng đưa rằng có ma lỡ tay chết đời của mình.
Lúc tôi thức tỉnh thể chất ma, cũng là tháng thứ hai tôi chính thức hẹn hò với Chu Dã Vọng.
Vị thái tử gia ngông cuồng bất kham này, thích tôi đến mức chẳng hề giấu giếm.
Vậy nên ngay khi kỳ thi đại học vừa kết thúc.
Anh ấy đã tỏ với tôi, trở thành trai của tôi.
2
Buổi hẹn hò đầu tiên sau khi tôi thức tỉnh thể chất ma.
Chu Dã Vọng chờ tôi dưới lầu.
Thấy tôi bước xuống, ấy kinh ngạc nhướn mày: “Sao hôm nay mặc kín mít ?”
Tôi cúi đầu bộ đồ dài tay dài chân trên người, đáp: “…Chống nắng.”
Chu Dã Vọng mở ô che trên đầu tôi.
Nhân tiện vươn tay nắm lấy tay tôi.
Tôi chợt nhớ đến lời dặn dò đầy lo lắng của bác sĩ trong bệnh viện.
Ông ấy , nếu tôi chưa định “khai mở”.
Thì nhất định, nhất định phải ý đến việc tiếp cơ thể với người khác giới.
Nhưng lúc này, Chu Dã Vọng đã nắm chặt tay tôi.
Anh ấy vẫn chưa hài lòng, cúi thấp ô xuống, muốn hôn tôi.
Vừa áp sát lại, ấy vừa hạ giọng thì thầm bên tai tôi: “Ba ngày không gặp em, nhớ chết mất.”
Anh ấy tiến lại gần.
Hương thơm, nhiệt độ từ cơ thể ấy tràn ngập, cuốn lấy tôi như cơn sóng lớn.
Dục vọng trong tôi đã bị ấy khơi gợi lên.
Nhiệt độ cơ thể đột ngột tăng cao, mặt đỏ bừng, cổ họng khô khốc.
Tim tôi như bị vô số móng tay cào qua mang theo cảm giác ngứa ngáy không thể xua tan.
Tôi khao khát muốn ôm lấy Chu Dã Vọng trước mặt.
3
Nhưng tôi sợ tổn thương ấy.
Nghĩ đến những tin tức về những người đời của ma đã chết.
Tôi chợt bừng tỉnh.
Vậy nên ngay khi môi ấy sắp chạm vào khóe môi tôi, tôi lập tức lùi nhanh một bước, tránh đi.
Chu Dã Vọng vẫn cầm ô đứng tại chỗ.
Anh ấy như không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sững sờ tôi.
Trên gương mặt còn hiện lên vẻ tổn thương hiếm thấy.
Tôi vội vàng tìm lý do dỗ dành: “Mẹ em vẫn còn đang đấy.”
Anh ấy tiến thêm một bước, lại sát đến gần tôi.
Tay cũng không kìm mà ôm lấy vai tôi: “Ồ.”
Anh ấy cúi đầu, chăm tôi: “Anh còn tưởng, ba ngày không gặp, em đã không nhận ra nữa rồi.”
Tôi bị ấy chọc : “Làm sao có thể chứ.”
Tôi khẽ chạm vào vai ấy qua lớp áo, ngẩng đầu : “Em cũng nhớ .”
4
Tôi và Chu Dã Vọng có cảm rất sâu sắc.
Tình của chúng tôi chẳng cần phải hòa hợp gì, cứ thế mà thuận lợi tiến triển.
Điều duy nhất khiến tôi phiền não chính là… Chu Dã Vọng tôi quá nhiều.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba và chính thức bên nhau, ấy không còn chút kiêng dè nào nữa.
Trong mắt người khác, ấy là cậu ấm lạnh lùng, cao quý.
Nhưng khi ở cạnh tôi, ấy chỉ hận không thể dính lấy tôi suốt 24 giờ.
Nhiều lần, ấy suýt chút nữa vượt qua ranh giới cuối cùng.
Anh ấy khó chịu, tôi lại càng khó chịu hơn.
Mỗi lần gặp ấy về, tôi đều phải uống thuốc để kiềm chế những phản ứng xấu hổ, không kiểm soát nổi của cơ thể.
Tôi đã từng nghĩ đến việc với ấy về thể chất đặc biệt của mình.
Nhưng Chu Dã Vọng là trẻ sinh non, lúc nhỏ cơ thể yếu ớt, bệnh tật triền miên.
Anh ấy lớn lên trong sự cưng chiều của gia đình, mọi người không dám lơ là, và tôi cũng không dám chủ quan.
Tôi sợ tổn thương ấy.
Tôi sợ thể chất kỳ lạ này sẽ khiến ấy kiệt quệ.
Khi còn nhỏ, ấy thường xuyên nằm viện, xanh xao yếu đuối.
Điều đó để lại trong tôi một bóng ma tâm lý mãi không thể xua tan.
Vậy nên trước khi kết hôn, tôi lấy lý do không chấp nhận chuyện ấy trước hôn nhân để từ chối.
Chu Dã Vọng tôi, cũng tôn trọng tôi.
Anh ấy rất ít khi ép buộc tôi.
Thay vào đó, ấy chỉ nhanh chóng hoàn thành việc học, nhanh chóng tự lập, nhanh chóng xây dựng sự nghiệp của mình.
Và đến ngày ấy vừa tròn tuổi pháp lý, ấy dành cho tôi một màn cầu hôn hoành tráng.
Anh ấy không ép tôi, ấy chỉ ép chính mình.
Đêm hôm ấy, ánh trăng bên bờ sông dịu dàng chiếu rọi gương mặt góc cạnh của ấy.
Anh ấy tốt đến .
Tôi không thể tìm thấy lý do để từ chối.
5
Đêm tân hôn của tôi và Chu Dã Vọng.
Khách khứa đã về hết, chỉ còn lại hai chúng tôi.
Anh ấy muốn bế tôi vào phòng tắm.
Nhưng tôi lại đưa tay chặn lại.
Tôi cúi đầu, ngồi đối diện ấy rất lâu, do dự mãi.
Mãi mới lắp bắp ra : “Anh Chu, em muốn nhờ một chuyện…”
Chu Dã Vọng lập tức nghiêng đầu tôi, kéo tôi vào lòng.
Hỏi tôi: “Sao thế?”
Anh ấy : “Em không cần phải nhờ vả gì cả, em biết mà, em gì cũng đồng ý với em.”
Tôi khẽ chớp mắt một cái: “Thật chứ?”
Hai năm gần đây, thương trường đã tôi luyện Chu Dã Vọng gần như lột xác.
Khí chất ấy ngày càng trầm ổn.
Dường như đã hoàn toàn che giấu đi sự ngông cuồng non trẻ của ngày xưa.
Lúc này, ấy ngồi trước mặt tôi, một tay ôm lấy tôi.
Tay còn lại tùy ý cởi hai cúc áo sơ mi, để lộ đường nét cổ họng rõ ràng, đầy quyến rũ.
Quá gợi cảm.
Thậm chí, ấy còn khẽ bên tai tôi: “——Anh đã bao giờ lời mà không giữ lời với em chưa?”
Đây là người đàn ông tôi .
Nhưng tôi lại không dám, cũng không thể đến gần ấy.
Tôi cố gắng kìm nén phản ứng bất an trên người.
Nghiêng đầu né tránh ánh mắt .
Hít sâu một hơi rồi : “Anh Chu, mới kết hôn… em vẫn chưa quen, chúng ta… có thể tạm thời ngủ riêng hai năm không?”
6
Động tác cởi cúc áo của Chu Dã Vọng chợt khựng lại.
Tôi thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng, cánh tay đang ôm lấy tôi cũng cứng đờ.
Tôi càng không dám vào mắt ấy.
Chỉ nghe thấy giọng trầm thấp của :
“Em , có thể biết lý do không?”
Tôi siết chặt vạt áo của , nhàu nát chiếc sơ mi trắng như tuyết.
Tôi ra cái cớ đã chuẩn bị từ trước:
“…Em chỉ là vẫn chưa quen… đột nhiên từ , trở thành vợ .”
Tôi : “Em ngại lắm.”
Mặc cho cầu của tôi có đột ngột đến đâu, mặc cho lý do của tôi có gượng gạo thế nào.
Chu Dã Vọng cũng chỉ lặng lẽ tôi, trầm mặc hồi lâu.
Anh ấy không tiếp tục gặng hỏi.
Chỉ hỏi tôi: “Nhất định phải là hai năm sao?”
Anh nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay tôi, thấp giọng : “…Lâu quá.”
Tôi cúi đầu: “Anh Chu… hãy cho em hai năm trước đã.”
Lời vừa dứt, Chu Dã Vọng không gì thêm.
Chỉ lặng lẽ tôi từ đối diện một lúc lâu.
Tôi chịu không nổi ánh mắt nóng bỏng của ấy, đứng dậy, quay mặt đi :
“Tối nay… em qua phòng khách ngủ.”
Anh ấy cuối cùng cũng đậy, lại là giữ chặt lấy tay tôi.
“Em ngủ ở đây,” : “Anh ra ngoài ngủ.”
7
Đêm hôm đó, tôi lăn qua lăn lại trên chiếc giường cưới đỏ rực trong phòng ngủ chính, mãi đến nửa đêm vẫn không tài nào chợp mắt.
Ánh mắt Chu Dã Vọng lúc rời đi quá sâu thẳm.
Chỉ cần nhắm mắt, tôi lại nghĩ đến biểu cảm lúc ấy của – vẻ mặt cố kiềm chế cảm .
Cảnh tượng chợt thay đổi, lại biến thành hình ảnh Chu Dã Vọng hồi nhỏ mặc áo bệnh nhân trắng tinh, nằm trên giường bệnh, xanh xao yếu ớt.
Nếu tôi với ấy về thể chất kỳ lạ của mình.
Chu Dã Vọng chắc chắn sẽ chỉ biết chiều theo tôi.
Anh ấy lúc nào cũng đặt tôi lên hàng đầu.
Nhưng ấy sẽ không chịu nổi tôi.
Ngược lại, tôi sẽ rút cạn ấy.
Vị thái tử kiêu ngạo này, từ nhỏ đến lớn chưa từng phải chịu khổ sở bao giờ.
Tôi càng không muốn ấy cảm thấy thất bại trong chuyện của chúng tôi.
Vậy nên tôi chỉ có thể ngăn chặn ngay từ đầu.
So với sự ấm ức trong cảm của Chu Dã Vọng lúc này.
Tôi càng không muốn cơ thể ấy phải chịu bất kỳ tổn thương nào.
Tôi vùi mặt vào gối, trốn dưới lớp vải mềm, lặng lẽ rơi hai giọt nước mắt.
—Tôi thực sự ghét cay ghét đắng cơ thể kỳ lạ này của mình.
8
Sáng hôm sau tôi dậy rất sớm.
Nghĩ rằng Chu Dã Vọng vẫn chưa thức, tôi định qua phòng khách xem thế nào.
Nhưng vừa bước ra khỏi phòng, tôi đã thấy bóng dáng trong bếp dưới lầu.
Chu Dã Vọng mặc áo choàng ngủ màu trầm.
Anh quay lưng về phía tôi, một tay cầm muỗng, đứng bên bếp nấu cháo.
Tôi rón rén xuống cầu thang, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Lặng lẽ đứng sau lưng , rồi ôm lấy eo từ phía sau.
Tôi dụi mặt vào lưng : “Anh Chu, sao dậy sớm thế?”
Chu Dã Vọng khá bất ngờ, quay đầu tôi.
“Em dậy rồi à?” Anh nắm lấy tay tôi.
Tôi ngẩng đầu, cẩn thận quan sát nét mặt .
Anh ấy trông rất bình thản, ánh mắt dịu dàng thương, khóe môi còn vương nét nhẹ.
Không có chút nào vẻ u ám của đêm qua.
“Anh… ngủ có ngon không?” Tôi vẫn không yên tâm, khẽ hỏi.
Chu Dã Vọng rảnh tay xoa nhẹ đầu tôi.
Giọng điệu thoải mái: “Vừa từ trai biến thành chồng, vừa vui lại vừa hồi hộp.”
Anh thản nhiên chỉ vào quầng thâm dưới mắt mình: “Tất nhiên là không ngủ rồi, dậy sớm nấu ăn cho em luôn.”
Tôi tựa cằm vào lưng , khẽ cọ cọ: “Anh không giận em chứ?”
Tôi hỏi về chuyện tối qua.
Một cầu vô lý, không báo trước như thế.
Lẽ ra Chu Dã Vọng phải tức giận mới đúng.
Tôi đã chuẩn bị đủ cách để dỗ dành, xoa dịu .
Bạn thấy sao?