5
Chỉ cần ở trước mặt tôi, bọn họ tuyệt đối không để lộ bất kỳ sơ hở nào.
Bữa cơm ấy khiến tôi hoàn toàn không còn hứng thú, ăn cho có lệ rồi sớm đứng dậy tiễn khách.
Tạ Quân Trạch khăng khăng tìm một vị trí phong thủy cực tốt trong khu biệt thự, đặt tượng Quan Âm mà ta mang đến, còn kéo tôi lên hương ba nén.
Tạ Quân Trạch cũng như ba mẹ tôi, đều tin Phật.
Khi nhắm mắt cầu nguyện, ta toát lên vẻ trầm tĩnh thành kính, như tín đồ sùng đạo nhất trước thần linh.
Tôi không thể hiểu , một người như , sao lại là thủ phạm ra tai nạn?
Sau khi họ lần lượt rời khỏi biệt thự, tôi trở về phòng, bật điện thoại, mở camera giám sát.
Tôi đã thay toàn bộ xe, và lắp camera ẩn trong tất cả các xe.
Tạ Quân Trạch lái xe theo sau Kiều Gia Ảnh, chạy thẳng đến dưới nhà ta.
Kiều Gia Ảnh không để ta lên lầu, mà chủ ngồi vào ghế phụ.
“Anh bất cẩn quá rồi.”
Cô ta lạnh nhạt .
“Bây giờ ta sống ở biệt thự trên núi, bên cạnh ta và ba mẹ đều có hơn chục vệ sĩ, gần như không còn cơ hội ra tay nữa.”
“Kế hoạch của vốn không thể thất bại. Ai ngờ ta lại tỉnh lại? Mẹ kiếp, loại kỳ tích y học này sao lại xảy ra đúng với Tiền Tĩnh An chứ?”
Tạ Quân Trạch rút một điếu thuốc từ túi áo, đầu lửa đỏ rực lóe lên giữa kẽ tay, hít một hơi thật sâu.
Anh ta cuối cùng cũng xé bỏ lớp ngụy trang.
Giữa hàng lông mày lộ ra sự bực bội và tàn nhẫn mà tôi chưa từng thấy.
Đó là một loại lạnh lẽo khiến người ta rùng mình, giống như một con rắn độc đang thè lưỡi, cuối cùng cũng để lộ bộ mặt gớm ghiếc thật sự.
“Không sao, đời này còn dài. Anh không tin ta trốn cả đời.”
“Nhưng A Trạch ca, em không đợi nữa rồi. Thêm hai tháng nữa, bụng em sẽ lộ ra mất.”
Giọng Kiều Gia Ảnh nghẹn ngào:
“Anh định để con của chúng ta sinh ra không có danh phận sao?”
Ánh mắt Tạ Quân Trạch ánh lên sự tham lam và khát vọng, ôm chầm lấy vai ta, dịu dàng hứa hẹn:
“Yên tâm, sớm muộn gì cũng sẽ để em trở thành bà Tạ danh chính ngôn thuận.
A Ảnh, chúng ta mới là người cùng một thế giới.”
“A Trạch ca…”
Kiều Gia Ảnh vuốt ve gò má ta, nhẹ nhàng hôn lên, một giọt nước mắt lăn xuống mu bàn tay người đàn ông.
“A Ảnh, A Ảnh…”
Tạ Quân Trạch giữ lấy sau gáy ta, hôn trả thật sâu:
“Anh sẽ không để em đợi lâu đâu. Tất cả những gì thuộc về nhà họ Tiền, sớm muộn cũng sẽ là của chúng ta.”
Màn hình phát ánh sáng xanh lạnh lẽo.
Nước mắt tôi rơi xuống trong im lặng.
Từ loa ngoài, vang lên tiếng thở dốc mập mờ của hai người bọn họ.
Tôi đột ngột ném mạnh điện thoại vào tường, màn hình vỡ tan tành.
Tôi từng nửa tin nửa ngờ về những dòng chữ hiện lên trên đầu người.
Tưởng rằng đó là di chứng không thể giải thích sau tai nạn.
Thật ra, sâu trong lòng tôi chỉ không muốn thừa nhận rằng Tạ Quân Trạch là một kẻ m/á/u lạnh, vô .
Càng không muốn chấp nhận, rằng tôi đã mù quáng đến mức đem cả năm năm tuổi trẻ, phó thác cho một tên cặn bã điên cuồng như .
Cho đến khi tận mắt chứng kiến cảnh họ vượt quá giới hạn, trái tim tôi như bị cắm hàng ngàn cây kim thép, từng nhát, từng nhát truyền đến toàn thân.
Tôi tự hỏi bản thân chưa từng điều gì có lỗi với Tạ Quân Trạch, đối với đám họ hàng tạp nham của ta cũng một lòng giúp đỡ, tận quan tâm.
Vậy mà, tại sao?
Tại sao ta lại có thể phản bội tôi một cách thản nhiên như thế?
Chỉ vì đứa con trong bụng Kiều Gia Ảnh, mà ta đã nóng lòng muốn trừ khử tôi, để cho người phụ nữ một danh phận?
Anh ta quên rồi sao, hôm xảy ra tai nạn, tôi vốn định đến bệnh viện tiêm thuốc kích trứng, cũng là vì muốn có một đứa con của tôi và ta!
Tôi đau đến nghẹt thở.
Cuối cùng cũng chịu đối diện với sự thật:
Tất cả chỉ vì Tạ Quân Trạch chưa từng tôi.
Những ngọt ngào trước đây chỉ là một màn kịch ta dàn dựng tỉ mỉ.
Còn tôi, chỉ là bậc thang để ta leo lên giới thượng lưu.
Trong ván bài và tiền bạc này, hiệp đầu tiên tôi đã thua thảm .
Tôi bật chua chát, móng tay bấu sâu vào lòng bàn tay.
Tôi – Tiền Tĩnh An – là người ghét phân minh.
Khi có thể cho đi tất cả.
Nhưng khi đã hận, tuyệt đối không nương tay!
Đã , nếu ta và ta thật sự là người cùng một thế giới…
Vậy thì hiệp hai của ván chơi này — tôi sẽ giúp họ… thành toàn!
Bạn thấy sao?