Yêu Lầm Một Kẻ, [...] – Chương 4

Chương 4

4

Xuất viện xong, tôi lấy lý do cần điều dưỡng cơ thể, chuyển đến sống tại biệt thự nhà họ Tiền ở vùng ngoại ô.

Rồi lại viện cớ tai nạn để lại bóng ma tâm lý, cầu thay toàn bộ xe trong gara.

Biệt thự lưng chừng núi yên tĩnh, thoát ly khỏi sự ồn ào và xô bồ của thành phố.

Tôi nửa nằm trên ghế lắc ngoài ban công, vừa ăn tổ yến, vừa hai chiếc xe – một đen, một trắng – đang từ từ chạy lên theo đường núi quanh co.

Tạ Quân Trạch bước xuống từ chiếc xe màu đen.

Kiều Gia Ảnh xuống từ xe màu trắng, lặng lẽ đi theo sau ta.

Hai người không trò chuyện, không giao tiếp bằng ánh mắt, càng không có bất kỳ tiếp thân thể nào.

Luôn giữ khoảng cách xã giao hợp lý.

Cứ như hai người xa lạ không thân quen.

Họ từng là thanh mai trúc mã, từng rất thân thiết.

Chỉ vì một câu ghen tuông trách móc của tôi, kể từ đó họ không còn bất kỳ hành vượt giới hạn nào trước mặt tôi nữa.

Lúc ấy là vì chuyện gì nhỉ?

Hình như là lúc tôi sắp đính hôn với Tạ Quân Trạch.

Anh đưa rất nhiều họ hàng, bè từ quê lên.

Trong số đó có Kiều Gia Ảnh, mặc một chiếc váy trắng tinh.

Cô ấy cột hai bím tóc nhỏ, khi thấy Tạ Quân Trạch, ánh mắt ngập tràn ý , giống như một đóa hoa nhài trắng trong và tươi mới.

Cô ấy thân mật lại gần :

“A Trạch ca, nửa năm không gặp, có nhớ em không?”

Tạ Quân Trạch , xoa đầu :

“Đương nhiên là nhớ em rồi, ngốc ạ. Đi xe có mệt không?”

Nói xong, rất tự nhiên xách vali giúp , còn vặn nắp chai nước khoáng rồi đưa tận tay.

Khung cảnh khi ấy náo nhiệt vô cùng, người thân của chuyện bằng giọng quê thân quen, ríu rít như chim hót.

Nhưng ánh mắt tôi lại luôn bị vẻ đẹp yếu mềm của Kiều Gia Ảnh thu hút, trong lòng như bị đè nặng bởi một tảng đá.

Tạ Quân Trạch xưa nay ôn hòa lạnh nhạt, với ai cũng lịch sự nhã nhặn, chưa từng đặc biệt với nào ngoài tôi.

Về nhà xong, hiếm khi tôi nổi cáu với .

Cả một bụng giận dỗi và ghen tuông tuôn trào, thậm chí còn gay gắt đến mức buộc tội “không chung thủy”.

Cuối cùng Tạ Quân Trạch bất đắc dĩ :

“Em không thích thì sẽ không qua lại với ấy nữa.

Anh chỉ muốn em hiểu thêm về bè của nên mới mời Gia Ảnh đến dự lễ đính hôn.

Hồi nhỏ nhà nghèo, thường xuyên đói ăn, là Gia Ảnh hay nhớ đến , mang bánh bao cho ăn, mới vượt qua những ngày tháng khốn khó đó.

Ân này, vẫn luôn ghi nhớ.

Trong lòng , ấy là em . Giữa bọn thật sự không có gì. Hơn nữa, ấy cũng đã có trai rồi, là một chàng trai rất tốt.”

Nói xong, lộ ra vẻ buồn bã và ấm ức, rồi chỉ lặng lẽ thở dài.

Như thể không biết phải thế nào để tôi tin tưởng .

Việc Kiều Gia Ảnh đã có trai khiến cơn ghen trong lòng tôi vơi đi đáng kể.

Tạ Quân Trạch cũng hiếm khi lộ ra vẻ thất vọng, bất lực như .

Khiến tôi bắt đầu nghi ngờ liệu mình có đang quá lên không.

Vì cảm nhỏ nhặt của bản thân mà bắt cắt đứt với một người thời thơ ấu từng có ân với , có lẽ là quá đáng thật.

Sau khi bình tĩnh lại, tôi chủ xin lỗi .

“A Trạch, xin lỗi, là do em quá nhỏ mọn, em nên tin tưởng nhiều hơn.

Em chính là em em, để Gia Ảnh phù dâu của chúng ta nhé?”

Sắc mặt Tạ Quân Trạch dịu lại, thở ra một hơi, vén mấy sợi tóc rối bên tai tôi.

“Anh biết em nổi giận là vì quan tâm đến .

Sau này sẽ ý giữ khoảng cách với những người phụ nữ khác, không để em hiểu lầm nữa.”

Tạ Quân Trạch luôn .

Từ đó trở đi, chủ giữ khoảng cách với Kiều Gia Ảnh, thậm chí đến tin nhắn cũng để tôi nhắn giùm.

Anh và Kiều Gia Ảnh ngày càng xa cách.

Còn tôi và Kiều Gia Ảnh thì trở thành thân.

Cô ấy dịu dàng đáng , nụ tươi như cỏ non sau cơn mưa.

Không ai là không thích ấy.

Cho đến khi tôi thấy hai chữ trên đỉnh đầu – [bè phái thù địch].

Tôi mới nhận ra, trực giác đầu tiên của phụ nữ… mãi mãi không bao giờ sai.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...