1.
Ngày đầu tiên huấn luyện quân sự, thành viên số một trong "hội theo đuôi" của Thẩm Hà :
"Hà Hà của chúng ta là tiểu thư đích thực, không cần trai, cả bốn mùa đều có thể dùng ô bóng bay lớn như thế."
Người thứ hai tiếp lời: "Hà Hà hiểu ý người khác lắm, trai cậu ấy cưng chiều vô cùng. Tô Khê, đồ cẩu độc thân như câụ, chắc đang ghen tị chứ gì!"
Tôi đáp: "Ừ."
Da mặt Thẩm Hà dày thật, tôi cũng không muốn giống ta đâu.
Lên lớp 10, Thẩm Hà cùng bàn với tôi suốt một tuần, ngày nào cũng mượn đồ rồi không thèm trả.
Tạ Thừa bắt gặp chuyện này, bèn mách với bố tôi.
Trong kỳ thi xếp lớp, Thẩm Hà đứng chót bảng, bố tôi kiên quyết chuyển ta từ lớp chọn sang lớp thường.
Món quà duy nhất mà tôi muốn khi vào cấp ba là không công khai mối quan hệ giữa tôi và bố.
Bố tôi đồng ý.
Có lẽ Thẩm Hà không biết việc ta học lớp thường có liên quan đến tôi, dù sao cũng chẳng cần lý do gì, vì từ lâu ta đã xem tôi như là cái gai trong mắt.
Cô ta lén xem nguyện vọng của tôi, cố gắng theo tôi vào cùng trường đại học và cùng ký túc xá, rồi ngay ngày đầu nhập học đã cố dùng dư luận để bôi nhọ tôi.
Thẩm Hà ánh mắt đắc ý:
“Tô Khê, có cần tớ giới thiệu trai giúp không? Bạn trai tớ quen nhiều lính điển trai lắm, ai cũng tốt hơn tên mối đầu điên của cậu đấy.”
Có lẽ Thẩm Hà không biết rằng tên “ trai” mà ta luôn ca tụng, chịu chi tiền để chắn nắng cho ta, chính là “tên điên” mà ta đang chửi, chắc chắn cảnh tượng lúc đó sẽ rất thú vị.
Tôi cố nhịn : "Không cần."
Thẩm Hà giả vờ hào phóng: "Thế thôi."
Số một trong "hội theo đuôi": "Tô Khê, câụ đúng là đồ không biết điều!"
Số ba: "Lát nữa trai của Hà Hà mang ô che nắng, cậu đừng có chen vào đấy!"
"Ai thèm."
Nói xong, tôi đứng thẳng người, sẵn sàng cho buổi huấn luyện.
"Hội theo đuôi" của Thẩm Hà loan tin khắp lớp rằng tôi ghen tị với Thẩm Hà, Thẩm Hà không chấp nhặt, và đúng bảy giờ sẽ có ô che nắng cho cả lớp.”
Tôi bình tĩnh đứng đợi.
Bảy giờ đúng, ô che nắng vẫn không xuất hiện.
Thẩm Hà và "hội theo đuôi" bị phơi nắng, còn tôi đã bôi kem chống nắng từ trước, chẳng bị hề hấn gì.
Trong giờ nghỉ giải lao, tôi ôm chặt bình nước khoáng lạnh để hạ nhiệt.
"Hội theo đuôi" của Thẩm Hà kéo đến, số một hét lên: "Tô Khê, tất cả là tại cậu! Cậu không biết điều nên trai của Hà Hà không muốn che nắng cho Hà Hà, thế là cả bọn tôi cũng mất luôn đặc quyền."
Cô ta cố ý lớn để cả lớp nghe thấy.
Các cùng lớp xì xào, ngay cả huấn luyện viên cũng tôi với ánh mắt có chút thất vọng.
Để lấy lại thể diện, Tôi lười biếng đáp: "Cậu gọi trai Thẩm Hà qua đây, tôi sẽ xin lỗi trai của cậu ta ngay, không?"
Thẩm Hà chậm rãi bước đến, tỏ vẻ dịu dàng: "Thôi, không cần đâu."
Tôi : "Có vẻ trai cậu cũng hào phóng quá nhỉ. Mà sao ta không che ô nữa, hết tiền rồi sao?"
Mặt Thẩm Hà biến sắc: "Làm gì có chuyện đó."
Số một bật lớn: "Tô Khê, cậu nghèo hèn nên nghĩ ai cũng giống mình à?"
Số bốn thêm vào: "Suy bụng ta ra bụng người! Tô Khê, cậu nhỏ nhen thật đấy!"
Chờ các thành viên "hội theo đuôi" xong xuôi, Thẩm Hà lại dịu dàng bảo:
"Thôi, bỏ qua đi. Chắc là Tô Khê cũng không cố ý đâu."
Tôi lạnh.
Sau giờ nghỉ, cả lớp tiếp tục luyện tập tư thế đứng quân đội.
Nhưng chiếc ô bóng bay mà ai cũng mong đợi vẫn không xuất hiện.
Lần nghỉ thứ hai.
Lớp trưởng mặt đỏ bừng vì nắng, phàn nàn với Thẩm Hà:
“Thẩm Hà, trai cậu sao thế? Tối qua Châu Nghiên còn nhắc chúng tớ không cần bôi kem chống nắng, bảo là trai cậu sẽ che nắng cho chúng ta mà.”
Châu Nghiên, chính là số một trong "hội theo đuôi" của Thẩm Hà.
Cô ta sau lưng tôi xúi mọi người không bôi kem chống nắng, quả là giúp tôi một việc lớn.
"Có thật không, Thẩm Hà, cậu đang chúng tớ đấy à?"
"Hay là cậu chia tay rồi?"
...
Dùng dư luận để tổn thương người khác sẽ bị phản tác dụng.
Giống như Thẩm Hà.
Tôi đứng với ánh mắt lạnh lùng, trong lòng hả hê.
Giữa lúc căng thẳng, trời đột nhiên đổ mưa.
Huấn luyện viên ra lệnh, hai trung đội đều kéo về phía thư viện tránh mưa.
"Sao tự nhiên trời mưa, dự báo thời tiết đâu có gì."
Ai đó phàn nàn.
Tôi cũng thấy kỳ lạ.
Châu Nghiên đột nhiên lớn tiếng: “Chắc chắn là trai của Hà Hà! Che ô không đủ, ấy còn mưa nhân tạo để chúng ta nghỉ!”
Thẩm Hà khựng lại, không phủ nhận.
“Wow, trai Thẩm Hà đúng là chịu chơi.”
“Không như Tô Khê, chỉ biết đố kỵ.”
...
Dư luận lại quay ngoắt, tôi trở thành cái đích để mọi người chỉ trích.
Đúng lúc đó, điện thoại rung lên.
Tôi mở ra xem.
Tạ Thừa nhắn tin khoe:
"Tây Hi, mưa nhân tạo này thích chứ? Anh phải đăng ký trước mấy tháng mới đấy, vẫn trễ mất một ngày."
Nhìn Thẩm Hà đang tung hô, tôi tức đến nỗi chặn luôn ta.
2.
Sau khi tôi chặn Tạ Thừa, lại mở rộng khu vực mưa nhân tạo, mát cả khuôn viên trường suốt cả ngày.
Tôi thầm tiếc tiền thay .
Nhưng bố của Tạ Thừa là người giàu nhất nước, kiểu gì cũng chịu cái kiểu “vung tay quá trán” này của .
Mà Tạ Thừa cũng khá thông minh, hai năm trước đã âm thầm khởi nghiệp, tự kiếm kha khá tiền.
“Thời tiết hôm nay thật tuyệt!”
“Nghe là trai của hoa khôi khoa Báo chí năm nhất - Thẩm Hà, đã bỏ tiền ra mưa nhân tạo đó.”
“Trời ạ, cái này tốn bao nhiêu tiền nhỉ?”
“Vài chục nghìn? Vài trăm nghìn? Ôi trời, đúng là thế giới của người giàu mà!”
“Ghen tị với Thẩm Hà ghê!”
...
Sau bữa ăn, tôi quay về ký túc xá để tắm, suốt quãng đường chỉ nghe thấy những lời ghen tị với Thẩm Hà.
Việc Tạ Thừa bày trò lấy lòng tôi đã bị Thẩm Hà thản nhiên chiếm lấy, mà chẳng hề lo sợ chuyện sẽ lật tẩy.
Tôi lạnh.
Cô ta tung hô bao nhiêu, rồi sẽ có ngày nguyên hình lộ rõ, bị người đời ghét bỏ bấy nhiêu.
Ở ký túc xá.
“Đại tiểu thư” Thẩm Hà chiếm dụng phòng tắm, còn Châu Nghiên thì vui vẻ chờ.
Cô cùng phòng còn lại của tôi là Giang Khả, tính cách hiền lành, vừa ôn từ vựng vừa về phía phòng tắm.
Tôi hỏi Giang Khả: “Cậu ta chiếm phòng tắm bao lâu rồi?”
Dưới ánh mắt sắc bén của Châu Nghiên, Giang Khả thì thầm: “Một tiếng chín phút rồi.”
Thời gian nghỉ giữa buổi huấn luyện và buổi tự học chỉ có hai tiếng.
Hôm qua ta chiếm bốn mươi phút, hôm nay, vì “ trai” bỏ tiền ra mưa nhân tạo để tăng thể diện cho ta, ta đà lấn tới.
Tôi bảo Giang Khả, “Tớ biết rồi.”
Châu Nghiên nghi ngờ hỏi tôi: “Cậu định gì?”
Tôi tiến đến gần ta, khẽ hít một hơi, “Châu Nghiên, người cậu có mùi mồ hôi đấy.”
Châu Nghiên tức đến đỏ mặt: “Cậu linh tinh gì !”
Tôi vô tội: “Tớ để tốt cho cậu thôi. Cậu theo bên cạnh Thẩm Hà thơm tho như , chẳng lẽ lại có một trợ lý nặng mùi sao?”
Giang Khả trốn sau lưng tôi, khẽ : “Hôi!”
“Tớ không hôi!”
Dù , Châu Nghiên vẫn nghi ngờ chính mình, kéo cổ áo lên ngửi.
Giang Khả nhân cơ hội chặn Châu Nghiên lại, còn tôi thì đi đến gõ cửa phòng tắm: “Thẩm Hà, ra ngay!”
Giọng giả tạo của Thẩm Hà vọng ra: “Tô Khê? Xin lỗi nhé, tối nay trai mình đến thăm, mình phải tắm kỹ hơn một chút, cậu sẽ thông cảm chứ?”
Giọng của ta nghe rất mềm mại, thu hút cánh đàn ông.
Nhưng với tôi thì vô dụng.
Tôi lạnh lùng đáp: “Tôi không thông cảm. Bạn trai cậu giàu như thế, bảo ta đưa cậu ra khách sạn mà tắm!”
Châu Nghiên bênh vực Thẩm Hà: “Tô Khê, sao cậu lại thô tục thế chứ!”
Tôi không đáp, chỉ xô cửa: “Thẩm Hà, cậu có ra không?”
“Biết rồi!”
Không hiểu sao, nghe giọng ta có vẻ hơi luống cuống.
Chưa đầy hai giây sau, ta bước ra, mặc chiếc váy hai dây trắng, tóc còn ướt rủ xuống vai, đôi mắt lấp lánh nước, dịu dàng, trong trẻo, không giống một kẻ tham hư vinh, ích kỷ.
Thẩm Hà dùng xong phòng tắm, Châu Nghiên định vào thì tôi ngăn lại: “Giang Khả xếp trước cậu.”
Châu Nghiên tức tối lườm tôi, cũng đành ngồi lại ghế.
Xác nhận Giang Khả vào trong rồi, tôi mới ra hành lang hít thở, tiện thể dùng điện thoại đăng bình luận nặc danh.
Tôi bình luận dưới bài đăng mà Thẩm Hà đã người bôi nhọ tôi, bóc phốt chuyện ta từng gian lận trong kỳ thi tốt nghiệp cấp ba.
Tạ Thừa, ngốc thật, tôi chẳng thèm tranh giành gì với Thẩm Hà.
Nhưng tôi không thể chịu đựng nổi việc ta bôi nhọ tôi, ỷ thế hiếp người.
Cuối cùng tôi cũng tắm, vội vã lau qua mái tóc còn ướt rồi chạy đến lớp tự học.
Vừa bước ra khỏi tòa ký túc xá, trên bầu trời vang lên tiếng cơ ầm ầm, một chiếc trực thăng phun khói trắng, trên đó hiện lên dòng chữ: “Tây Hi, xin lỗi, tha lỗi cho !”
Lúc học mẫu giáo, tôi lười nên viết tên thành “Tây Hi”, thế là có biệt danh “Tây Hi” như bây giờ, chỉ có Tạ Thừa mới gọi tôi như thế.
Bạn thấy sao?