Yêu Hoa Mẫu Đơn – Chương 9

9

Ngay lúc hắn sắp bị những chiếc rễ và thân cây của nhân sâm tinh siết nghẹt đến chết, ta đã cầu xin nhân sâm tinh tha mạng cho hắn, cứu hắn một phen.

Không vì điều gì khác, chỉ vì lúc đó hắn trông thật ngây ngô, khờ khạo, và ta cảm thấy tâm địa hắn hình như cũng không quá xấu xa.

Nào ngờ, mười năm sau, hắn lại cấu kết với Triệu Uyển Khê để hãm ta, xúi giục Lưu Dục lấy m.á.u tim của ta.

Nhưng phản ứng vừa rồi của Cửu Phương đạo sĩ, dường như hắn không hề hay biết ngày hôm đó Lưu Dục đã lấy đi m.á.u tim của ta. Thế nên, ta cho hắn một cơ hội để thành thật khai báo, mong khoan hồng.

Cửu Phương đạo sĩ kể rằng, kể từ ngày ta cứu giúp, hắn đã lăn lộn trong giang hồ, không ngừng nỗ lực nâng cao tu vi của bản thân. Sau này, hắn cũng đạt một số thành tựu nhỏ và danh tiếng dần dần vang xa.

Triệu Uyển Khê chủ tìm đến hắn, rằng Thái tử phi hiện tại vô cùng độc ác, vì sự an nguy của thiên hạ, nhất định phải trừ khử nàng ta, vì hắn mới phối hợp với nàng ta diễn trò trước mặt Lưu Dục.

Cửu Phương đạo sĩ hối lỗi : ” Mẫu Đơn nương là ta có lỗi với , xin hãy cho ta một cơ hội để chuộc tội.”

Ta liếc Cửu Phương đạo sĩ, tuy đạo hạnh của hắn không phải là cao siêu, có lẽ vẫn đủ để giúp ta tu luyện nguyên hình.

Với sự giúp đỡ của Cửu Phương đạo sĩ, ta đã thành công hóa thành một cây mẫu đơn non.

Cửu Phương đạo sĩ nâng niu ta trong lòng bàn tay, thành khẩn : “Mẫu Đơn nương xin yên tâm, ta nhất định sẽ tìm cho một ngọn núi tiên linh khí dồi dào, tĩnh mịch u thâm, giúp tu luyện. Ta cũng nhất định sẽ khiến ả độc phụ Triệu Uyển Khê phải trả giá cho những việc mà ả đã ra.”

Cửu Phương đạo sĩ hái một đóa hoa mẫu đơn trong sân của ta, mang đến bẩm báo với Hoàng hậu rằng ta đã bị tiêu diệt, hiện đã biến thành một đóa hoa.

Triệu Uyển Khê đứng cạnh Hoàng hậu giật lấy đóa hoa mẫu đơn từ tay Cửu Phương đạo sĩ, ném mạnh xuống đất, nghiến răng nghiến lợi giẫm đạp điên cuồng, cứ như đóa hoa kia chính là ta .

Trong hôn yến đông nghịt khách khứa, Lưu Dục mãi không chịu cùng Triệu Uyển Khê bái đường, chỉ vì hắn hết lần này đến lần khác đảo mắt tìm kiếm khắp đám đông, vẫn không thấy bóng dáng ta đâu.

Nụ trên môi Triệu Uyển Khê trông có vẻ đoan trang, đáy mắt lại không hề có chút ý nào. Nàng ta cố gắng giữ nụ , nhẹ nhàng : “Có lẽ Thái tử phi tỷ tỷ thân thể không khỏe, nên không thể đến dự chăng. Điện hạ, chúng ta cứ tiến hành bái đường trước đi, đợi xong rồi đi tìm nàng ấy cũng không muộn mà.”

Đôi mắt sâu thẳm của Lưu Dục tựa như một đầm nước u tối, không thấy đáy. Hắn khẽ lắc đầu, giọng trầm thấp: “Nàng rõ ràng đã hứa với ta, sẽ tham dự hôn lễ của ta và nàng.”

Lưu Dục cố chấp đợi, khiến cho các vị khách khứa không khỏi xì xào bàn tán. Ngay sau đó, một tờ giấy gấp bay đến, rơi vào tay Lưu Dục.

Tờ giấy đó là do Cửu Phương đạo sĩ dùng pháp thuật truyền đến cho Lưu Dục. Lưu Dục chậm rãi mở tờ giấy ra, chỉ thấy dòng chữ nguệch ngoạc: Mẫu Đơn hoa đã chết.

Ngay lập tức, Lưu Dục như phát điên, ba chân bốn cẳng lao về phía khuê phòng của ta.

Trong phòng ngủ vắng bóng Diệp Mẫu Đơn, chỉ còn lại một mình A Bích. Nàng ngồi bên cửa sổ, nâng niu đóa hoa mẫu đơn mà ta để lại, ánh mắt ngơ ngẩn xa xăm.

A Bích buồn bã với Lưu Dục: “Nương nương đã đi rồi, nàng ấy bảo nàng ấy muốn về nhà, sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.”

Về nhà? Về nhà ư? Rõ ràng nơi này chính là nhà của nàng mà!

Hắn chợt nhớ lại, hai năm trước, khi hắn bị quân địch vây khốn ở Hắc Sơn, hơi thở đã gần cạn kiệt, chính Diệp Mẫu Đơn đã hao tổn nửa đời tu vi, cầu xin nhân sâm tinh ngàn năm ban cho hắn một đoạn rễ, nhờ đó hắn mới giữ mạng sống.

Hắn thất thần lẩm bẩm: “Đúng rồi, Hắc Sơn, Mẫu Đơn nhất định đã trở về Hắc Sơn rồi. Ta phải đi tìm nàng! Ta phải đi tìm nàng!”

Lưu Dục lảo đảo chạy về phía cổng lớn, đám gia đinh và thị vệ trong phủ vội vã xông lên ngăn cản, tất cả đều bị hắn đánh ngã xuống đất, không một ai có thể cản nổi bước chân hắn.

Cửu Phương đạo sĩ thấy hình không ổn, liền bay đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng điểm một ngón tay vào n.g.ự.c Lưu Dục, hắn cuối cùng cũng đứng khựng lại.

Cửu Phương đạo sĩ ghé sát tai hắn, khẽ : “Nếu điện hạ thật sự không thể quên Mẫu Đơn nương, chi bằng hãy giúp nàng ấy giải quyết dứt điểm những vướng bận ở chốn hồng trần này.”

Lưu Dục ngơ ngác Cửu Phương đạo sĩ.

Cửu Phương đạo sĩ trước tiên kể cho Lưu Dục nghe việc Diệp Mẫu Đơn đã hóa thành nguyên hình, sau đó lại đòi Lưu Dục trao hưu thư.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...