3
Ta ở Đào Hoa đảo quả thật như cá gặp nước, như thả hổ về rừng.
Họ cho ta quá nhiều, dưới sự nỗ lực của ta, số lượng tiểu trên Đào Hoa đảo ngày càng tăng lên!
Họ bắt đầu gọi ta là “thần y”.
Trước kia ở nhà, trị bệnh cho bò ngựa gì đó, chúng đâu có biết . Còn ở đây, trị cho bò ngựa gì cũng gọi ta là thần y!
Cảm tạ điện hạ Tê Ngô đã trúng phải Chiến Thanh Kiều!
Ta vui vẻ mang theo hai gói thuốc bổ đi thăm “bảng hiệu sống” của ta.
Mặc Thanh mở cửa hé ra một khe nhỏ, “Là ngươi à?”
“Giữa ban ngày ban mặt các ngươi khóa cửa gì thế?”
“Ngươi đã tiểu điện hạ nhà chúng ta không , bây giờ ngài ấy chẳng còn mặt mũi gặp người nữa rồi!”
Mặc Thanh mặt mày đầy phẫn nộ, “Điện hạ nhà chúng ta đi đâu cũng bị hỏi giờ ngài ấy đã chưa?”
“Đó là ngươi đấy chứ!” Ta tỏ vẻ oan ức, “Ngươi hét to như , người khác mới biết đó!”
Mặc Thanh bị ta đến á khẩu, chỉ biết cất giọng hỏi, “Ngươi đến gì?”
“Điện hạ nhà ngươi vẫn chưa đến lấy thuốc, ta mang thuốc đến.” Ta vỗ vỗ vai Mặc Thanh, “Tiện thể tái khám, yên tâm đi, giờ ta đã thành thạo trong việc chữa trị vấn đề này lắm rồi.”
Khi ta tìm thấy Tê Ngô, hắn đang cầm kéo cắt tỉa cành nho, ánh sáng lấp lánh nhảy múa dưới đôi mắt đào hoa của hắn, thật là một cảnh đẹp mắt.
Nếu bỏ qua con nhện đang bò đến gần chân ta thì còn tuyệt hơn, ta hét lên rồi nhảy phốc lên người Tê Ngô, “A a a a a, nhện! Nhện kìa!”
Tê Ngô tự nhiên vòng tay ôm lấy eo ta, mặt mày nghiêm nghị hỏi, “Ngươi chẳng phải là thú y sao?”
“Thú y thì không sợ nhện à!”
Tê Ngô bế ta lên rồi đá con nhện sang một bên, “Được rồi, con nhện nhỏ đó đã bò đi rồi.”
Chưa kịp để ta từ trên người Tê Ngô trèo xuống, phía sau vang lên một giọng nữ lạnh lẽo, “Huynh chẳng phải là không khoẻ sao?”
“Hay là huynh lấy chuyện không khoẻ này để lừa gạt ta, không muốn đính hôn với ta?”
Ta cúi đầu Tê Ngô với khuôn mặt vô cảm, ra hiệu cho hắn thả ta xuống trước đã, quả thật ta không muốn tham gia vào huống khó xử này đâu.
Tê Ngô lại càng siết chặt vòng tay ôm ta hơn, “Lạc Thanh, ta vốn chỉ xem muội là muội muội, không có cảm nam nữ, sao có thể thành thân?”
“Huynh dối.” Lạc Thanh chất vấn, “Nếu không thích ta, sao huynh lại dạy ta tâm pháp? Sao lại tặng ta linh kiếm?”
“Đồ bạc ! Ngươi giải thích đi!” Ta Tê Ngô từ trên cao xuống, “Nói đi!”
Tê Ngô nhẹ nhàng đặt ta sang một bên, khẽ thở dài, “A Thanh, tất cả đều là do tỷ tỷ của muội nhờ ta giúp. Tỷ tỷ muội rằng sau khi phụ thân và huynh trưởng của muội hy sinh trên chiến trường, muội đã luôn ủ rũ. Tâm pháp đó là bí pháp của gia tộc muội, còn linh kiếm là do tỷ tỷ muội tự tay rèn.”
“Tỷ tỷ muội vốn định mấy hôm nữa sẽ rõ với muội, không ngờ hôm nay muội lại tìm đến đây.”
Ta thầm nghĩ, “Tên nam nhân này thật không đáng tin.”
Ta đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt của Lạc Thanh, “Ta đến để giải độc cho hắn.”
“Ngươi biết hắn trúng độc gì không?”
Lạc Thanh lo lắng lắc đầu, “Hắn trúng độc sao? Là độc gì?”
“Chiến Thanh Kiều.” Ta thì thầm vào tai Lạc Thanh với vẻ ghét bỏ, “Ngươi xem, hắn đến nơi nào mà lại ăn phải xuân dược?”
Lạc Thanh ngừng khóc, “Nơi nào ?”
“Những chốn phàm trần như Duyệt Xuân Lâu, Nam Phong Các gì gì đó.”
Ta mặt mày đầy vẻ khinh miệt mà quở trách Tê Ngô, “Trước kia ta là đại phu của hắn, chuyện này không tiện ra, ta không thể để hắn lừa gạt các nương khác.”
Lạc Thanh cũng liếc Tê Ngô với ánh mắt đầy khinh miệt, “Không ngờ huynh lại là loại người như !”
Ta gật đầu phụ họa, “Đúng đúng, mà hắn còn không nữa kìa!”
4
Ta vui vẻ bóng dáng Lạc Thanh rời đi, đứa trẻ này thật dễ thuyết phục, còn muốn giới thiệu cho ta tiểu thúc của nàng.
Nghe là một miêu có đôi mắt khác màu, đẹp đến nao lòng!
Chưa kịp vui vẻ xong thì giọng lạnh lùng của Tê Ngô vang lên từ phía sau, “Ngươi vui lắm phải không? Ngươi có muốn viết một cuốn sách để tuyên truyền chuyện ta không không?”
“Ngươi mà! Ngươi rất !” Ta nhanh chóng bắt lấy mạch của Tê Ngô, “Mạch của ngươi không nông không sâu, đều đặn và mạnh mẽ! Không thể nào hơn nữa!”
Ngay khoảnh khắc sau, ta bị đá văng ra khỏi phủ đệ của Tê Ngô. Ta ngượng ngùng phủi bụi trên mông, rồi vội vàng quay trở về y quán.
Ta đi quanh phủ đệ của Tê Ngô hết vòng này đến vòng khác, cho đến khi đất trời phủ đầy sương bạc, ta mới run rẩy đập cửa lớn nhà Tê Ngô, “Cứu mạng! Cứu mạng! Ta bị ma quỷ đả tường rồi! Ta không thể ra ngoài nữa!!!”
Chưa kịp rơi nước mắt, ta đã bị Tê Ngô nắm cổ áo kéo vào trong nhà. Hắn ném cho ta một cái áo choàng, “Đêm trăng tròn mà ngươi cũng dám đi lang thang bên ngoài! Ngươi có biết đêm trăng tròn quỷ môn mở, nhân tộc như ngươi chỉ là món ăn nhẹ cho chúng không?”
Ta co rúm người trong chiếc áo choàng, run rẩy đáp, “Chính ngươi đã đá ta ra ngoài mà!”
Tê Ngô cúi đầu ta, ánh mắt đầy thất vọng, “Nhân tộc chân ngắn và vô dụng, đi nửa ngày trời mà chẳng quay lại .”
Gió gào thét va đập vào cửa phủ, ta run rẩy hỏi Tê Ngô, “Bên ngoài là gì ?”
“Là lệ quỷ đang nhớ đến ngươi.” Tê Ngô nhấc bổng ta lên rồi ném lên giường, “Đừng gì, giả vờ ngủ đi!”
Ta liền kéo chăn kín người, nhắm mắt lại, nằm trên giường của Tê Ngô mà giả vờ chết.
Trong khoảnh khắc mơ hồ, ta cảm nhận một cơn gió lạnh lướt qua đầu mũi, mùi máu tanh lan tỏa không tan đi.
Một giọng khàn đục vang lên bên tai, “Tê Ngô, đây là người của ngươi sao?”
“Ừ ừ ừ ừ.” Ta co rúm trong chăn, gật đầu lia lịa, “Ta là, ta là người của hắn.”
Ta mở mắt ra, liền thấy một mỹ nam đầy vết máu đang ta chảy nước dãi.
Tay ta tự nhiên điều dại dột!
Khi đầu óc chưa kịp suy nghĩ, tay ta đã lau sạch nước dãi ở khóe miệng của nam quỷ, “Soái ca, ta vừa gầy vừa xương, thật sự không ngon đâu!”
“Ta thấy đầu ngươi dùng tốt đấy.” Nam quỷ lộ ra một đôi răng nanh sắc nhọn, “Chắc là bổ dưỡng lắm.”
Ta vội lôi ra viên thuốc mang theo bên mình, bất ngờ nhét vào miệng nam quỷ.
“Ư ư ư ư.” Nam quỷ nuốt nước bọt, “Đây là gì ? Mùi vị cũng khá ngon.”
“Kim sang dược hoàn.” Ta đẩy mặt nam quỷ ra, nhảy xuống giường ôm lấy cánh tay của Tê Ngô, “Nó có thể giúp ngươi chữa lành vết sẹo trên mặt.”
Như , ta sẽ trở thành ân nhân của nam quỷ, hắn chắc sẽ không muốn ăn thịt ta nữa, đúng không?
Nam quỷ đột nhiên phình to gấp mấy lần, gương mặt đầy phẫn nộ tiến sát ta, “Ngươi, ngươi, ngươi!”
Tê Ngô liền kéo ta ra sau lưng, thì thầm bên tai ta, “Vết sẹo trên mặt họ là vinh dự của quỷ tộc, càng nhiều sẹo thì địa vị trong quỷ tộc càng cao.”
Ta gương mặt mịn màng như da em bé của nam quỷ, ngập ngừng , “Nhưng thế này lại trông rất đẹp trai mà~”
Nhìn nam quỷ đang lao về phía mình, ta liền trèo lên lưng Tê Ngô, “Cứu ta, cứu ta! Ta hứa sẽ cho ngươi hết những phương thuốc bí mật mà ta có, đảm bảo chữa khỏi hẳn bệnh kín của ngươi!”
“A ha ha ha ha ha hố hố hố hố, Tê Ngô, ngươi thật sự không rồi!” Nam quỷ như điên, “Ha ha ha ha ha, không ~ ~ rồi ~”
Nhìn thấy sát khí lóe lên trong đôi mắt đào hoa của Tê Ngô, ta không chút do dự, co giò bỏ chạy, vì ta đã từng thấy Tê Ngô thịt gà.
Hắn nhổ lông, sau đó cắt cổ. Nếu rơi vào tay hắn, chắc chắn không có kết cục tốt.
Nhưng ta chưa kịp chạy hai bước thì đã bị nam quỷ túm lấy cổ áo, “Là huynh đệ tốt của Tê Ngô, ha ha ha, ta đương nhiên không thể để hắn cứ không mãi như , giữ lại mạng nhỏ của ngươi để chữa bệnh cho huynh đệ ta đi.”
“Nếu chữa không , ngươi sẽ trở thành món nhắm của ta.”
Chưa kịp trở thành món nhắm của nam quỷ thì đã bị Tê Ngô bóp cổ, hắn giơ tay ta lên, lắc lư sợi dây tơ hồng trên cổ tay.
“Khương Sơ Vãn, ta không quan tâm ngươi biết bao nhiêu bí mật về Đào Hoa đảo, nếu ngươi có ý đồ gì, ta đảm bảo ngươi khóc cũng không tìm chỗ.”
Bạn thấy sao?