1
Ngày thứ bảy sau khi mẹ tôi qua đời, tại buổi tiệc gia đình, bố tôi đưa về một con riêng.
Cô ta mặc một chiếc váy quây đỏ rực, đi đôi giày cao gót không vừa chân, cố gắng ngẩng cao đầu, tỏ ra “đoan trang” khi giới thiệu:
“Con chào buổi tối mọi người. Con là Tống Minh Hỉ ạ.”
Vào ngày giỗ đầu tiên của mẹ tôi, Tống Minh Hỉ diện một chiếc váy đỏ chói lọi, thu hút toàn bộ ánh .
Bởi vì ta thực sự rất đẹp.
Giống hệt mẹ của ta, có một đôi mắt đào hoa quyến rũ.
Giọng dịu dàng, khiến người ta khó mà sinh lòng ác cảm.
Tôi nhạt: “Không biết hôm nay có khách đến, nên chưa dọn thêm chén bát. Em ngồi cạnh chị nhé?”
Bố tôi xoa đầu ta một cách âu yếm: “Ngoan, chị con tính khí không tốt, con ngồi cạnh bố đi.”
Vị trí ông ấy chỉ chính là chỗ của mẹ tôi ngày trước.
Nụ trên môi tôi vụt tắt, lạnh lùng họ diễn màn cha con thâm.
Bỗng nhiên, Tống Minh Hỉ giẫm lên váy tôi.
Cô ta đi giày cao gót không quen, lảo đảo mấy bước rồi ngã sấp xuống đất.
Đúng lúc người giúp việc đi ngang qua, rượu vang đỏ văng lên người ta.
Tống Minh Hỉ nằm rạp trên sàn, váy bị bẩn, trông chẳng khác nào một con chó nhỏ ướt sũng. Cô ta ngước đầu, thút thít gọi:
“Bố…”
“Con bé là em con, đừng có bắt nạt nó!” Bố tôi trừng mắt với tôi, cúi người đỡ ta dậy. “Không sao, bố dẫn con qua đó.”
Trước tối nay, tôi là người thừa kế cả gia tộc công nhận. Nhưng bây giờ, Tống Minh Hỉ cũng là một phần của Tống gia, hơn nữa còn bố tôi hết mực thương.
Trong bữa ăn, ông ấy tuyên bố trước mặt mọi người:
“Từ nay Minh Hỉ sẽ ở lại đây, là nhị tiểu thư của Tống gia. Bà Lưu, sau này mọi người phải nghe theo nhị tiểu thư.”
Bà Lưu khẽ hừ lạnh: “Vâng ạ.”
Sự xuất hiện của Tống Minh Hỉ khiến bầu không khí trong bữa tiệc trở nên ngượng ngùng.
Món tôi thích ăn, Tống Minh Hỉ cũng thích. Kết quả là, từng món một bố tôi gắp qua bát ta.
Nhưng suốt bữa ăn, ta chỉ cúi đầu, gần như chẳng ăn gì, cũng không một lời.
“Sao thế? Không hợp khẩu vị à?”
Cô ta lắc đầu, giọng nhẹ bẫng: “Bố, con nhớ mẹ.”
Bố tôi khựng lại, liếc tôi, rồi hạ giọng : “Không bao lâu nữa, bố sẽ đón mẹ con về.”
Nghe , Tống Minh Hỉ mới nở một nụ , bắt đầu ăn uống bình thường.
Tôi hiểu rất rõ mẹ của ta—cả đời bà ta chỉ muốn trở thành bà Tống.
Trước đây từng đến nhà tôi chuyện, bị bảo vệ ném ra ngoài. Có lẽ bây giờ đã khôn ngoan hơn, biết mẹ tôi mất nên dùng Tống Minh Hỉ để đánh vào cảm.
Tôi liếc mắt ra hiệu cho bà Lưu, bà ấy lập tức thu dọn bát đũa của Tống Minh Hỉ.
Bố tôi nhíu mày, giọng điệu không vui: “Con cái gì ? Nó là em con!”
Tôi mỉm , giọng dịu dàng: “Mẹ con có quy tắc, đồ ăn nguội sẽ dạ dày, tốt nhất đừng ăn nữa.”
Tôi ngừng một chút, tiếp tục : “Bố, Minh Hỉ vừa về, còn chưa quen với nề nếp trong nhà. Nếu bố không muốn con dạy, thì chính bố hãy dạy nó đi.”
Tống Minh Hỉ nuốt nước bọt, chằm chằm vào đĩa thịt bị mang đi, bướng bỉnh : “Bố, con hiểu hết rồi, không cần chị ấy dạy.”
Tôi không gì, chỉ yên lặng chờ bố tôi lên tiếng.
Cô ta thật sự nghĩ rằng, chỉ cần có danh phận và sự cưng chiều của bố là có thể bước chân vào giới thượng lưu sao?
Mối quan hệ tôi tích lũy suốt hơn hai mươi năm, ta mãi mãi không có .
Bố tôi cũng hiểu điều đó.
Ông vệt nước sốt tiêu dính trên môi ta, ánh mắt thoáng chút hối hận, sau đó thở dài: “Minh Hỉ, nghe theo chị con đi.”
Tôi đặt dao nĩa xuống, bình thản : “Trước tiên, hãy rời khỏi chỗ của mẹ tôi.”
Tống Minh Hỉ bật khóc.
Trước mặt tất cả mọi người, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống.
“Bố, con không có chỗ đứng trong nhà này sao?”
Tôi bảo bà Lưu kê thêm một chiếc ghế bên cạnh tôi.
“Chỗ của em là ở đây. Trên dưới có thứ bậc, trên kính dưới nhường, đây là bài học đầu tiên em cần biết. Nếu không, sau này khi đã có tuổi, em sẽ bị người ta chê đấy.”
Nghe , các dì bác trong nhà đều cúi đầu khẽ.
Người bị tôi bóng gió châm chọc–bố tôi, sắc mặt tối sầm, ho khan vài tiếng.
Cô ta rụt rè : “Bố, con sợ chị ấy…”
Tôi rót một ly rượu, nhẹ nhàng : “Tật sợ người lạ cũng phải sửa đi. Chị là chị ruột của em, nếu ngay cả chị mà em còn sợ, sau này sao thay mặt Tống gia tham dự yến tiệc, giao lưu với giới thượng lưu đây?”
Bố tôi nhận ra vấn đề nghiêm trọng, mặt nghiêm nghị hơn: “Minh Hỉ, nghe lời chị con, con sẽ học rất nhiều thứ.”
Dì hai : “Vẫn là đại tiểu thư hiểu chuyện nhất. Sau này Tống thị có lẽ phải dựa vào con rồi.”
Tôi khẽ: “Bố không có con trai, nếu con và Minh Hỉ không gánh vác, thì còn ai vào đây nữa?”
Câu này nhắc nhở bố tôi rằng đế chế thương mại của ông ấy đang chông chênh, bởi vì con trai của dì hai cũng sắp đến tuổi trưởng thành.
Nếu Tống Minh Hỉ không thể tiến bộ, thì sau này người duy nhất bố tôi có thể dựa vào chính là tôi.
Giọng điệu ông ấy nghiêm khắc hơn: “Mau qua ngồi đi.”
Tống Minh Hỉ do dự rồi miễn cưỡng ngồi sang bên cạnh tôi. Đồ ăn dọn lên lại, thay bằng salad rau xanh.
“Tối không nên ăn thịt, ăn chay một chút đi.”
Tôi liếc bàn tay siết chặt đến trắng bệch của ta, sau đó quay đi, tiếp tục trò chuyện cùng các dì bác.
Tống Minh Hỉ hoàn toàn không thể chen vào cuộc đối thoại.
Giấc mộng của ta, đến lúc nên tỉnh rồi.
Bạn thấy sao?