Tôi đóng cửa nhà, tựa lưng vào tường, hít sâu vài hơi để trấn tĩnh lại.
Tôi từng thích Lục Tuấn, chuyện này không ai biết, kể cả chính ấy.
Tôi bước vào phòng, kéo ra một chiếc hộp có khóa giấu dưới gầm giường.
Trước đây có lần trai tôi rơi bóng rổ xuống dưới giường tôi, lúc chui vào tìm thì lôi ra cái hộp này. Anh ta hỏi có phải tôi đang tự chuẩn bị của hồi môn không, tôi tức điên cắn cho một phát rõ đau vào tay ta.
Tôi phủi lớp bụi trên hộp, bên trong là tất cả những món quà Lục Tuấn từng tặng tôi.
Kẹo mang đến khi mới dọn đến ở gần nhà tôi, lần đầu qua nhà chơi, vỏ kẹo tôi cũng giữ lại kỷ niệm;
Quả cầu tuyết tặng nhân sinh nhật đầu tiên tôi đón cùng sau khi quen nhau;
Chiếc vòng tay giống hệt trong phim “Định mệnh em” mà tôi từng năn nỉ mãi — đã tặng tôi, còn bị tôi mắng suốt cả mùa hè vì chơi đồ phi chính thống;
Những tấm ảnh chụp sticker trong trung tâm thương mại — tôi thì thay đủ kiểu tạo dáng, còn thì đứng một chỗ như cái cọc gỗ; thi thoảng còn có cái mặt ngáo ngơ của tôi lọt vô nữa…
Ở tận đáy hộp, là một xấp thư tay tôi chưa bao giờ gửi đi.
Là tôi đã viết trong mùa hè lớp 6, sau khi ấy rời đi, khi tôi đang say mê bộ phim “Khu rừng ánh sáng xanh”…
Trong phim, nam chính sau khi trở về từ nước ngoài lại nhận nhầm nữ chính. Tôi lập tức toát mồ hôi lạnh.
Tôi sợ rằng, một ngày nào đó Lục Tuấn trở về, cũng sẽ nhận nhầm tôi.
Thế là tôi không ngừng gửi tin nhắn QQ cho ấy.
Nhưng ấy rất hiếm khi online.
Tôi bèn chuyển sang viết thư.
Nội dung thư không dài, chỉ là những trang trong sổ lưu bút học sinh.
Tôi đã mua hẳn một cuốn sổ lưu bút thật dày, viết kín phần tự giới thiệu bản thân, rồi cách một thời gian lại xé một tờ gửi đi.
Tôi viết tên đầy đủ của mình, ghi cả những cái tên tiếng Anh mà tôi tùy hứng thay đổi như chong chóng, cùng với nickname QQ của mình.
Mỗi trang lưu bút đều kèm theo một tấm ảnh sticker mới, ghi lại gương mặt tôi qua từng giai đoạn lớn lên.
Tôi gửi suốt ba năm trời, cho đến khi tôi lên cấp ba.
Thời điểm ấy, mỗi kỳ nghỉ đông và hè đều về nước, chúng tôi dính nhau như sam.
Mãi đến lần cuối cùng đi, khi tôi chuẩn bị bước vào năm cuối cấp, tôi chợt nhận ra — cảm tôi dành cho , có lẽ đã không còn đơn thuần là .
Tôi bắt đầu lén đọc tiểu thuyết ngôn từ những năm cấp hai, thậm chí còn tự mình viết hơn hai trăm chương truyện về Hoàng Phủ Thiết Ngưu và Âu Dương Thúy Hoa.
Khi ấy, định nghĩa của tôi về ở độ tuổi chớm lớn, chỉ đơn giản là: nỗi nhớ.
Sau khi nhận ra mình có thể đã thích Lục Tuấn, nội dung thư tôi viết bắt đầu trở nên gượng gạo.
Dần dần, số thư gửi ra nước ngoài càng ngày càng ít, trong khi chiếc hộp thư bí mật tôi cất giấu thì ngày một dày lên với từng lá thư chưa gửi.
Tôi đã nghĩ, khi mình thật sự trưởng thành, sẽ đưa toàn bộ số thư ấy cho , kể nghe tất cả những tâm sự của một nhỏ.
Thích một người là chuyện chỉ cần một người là đủ.
Tôi không cần đồng ý, cũng chẳng sợ từ chối.
Chỉ là… chưa kịp gửi đi, thì chúng tôi đã mất liên lạc rồi.
9
Tôi ngồi trong quán cà phê đối diện phòng khám nha khoa, chờ Lục Tuấn tan .
Nam chính trong cuốn tiểu thuyết tiếp theo của tôi là một bác sĩ, nên tôi đến đây là để “tầm sư học đạo”.
Tôi vừa gặm ống hút ly trà sữa vừa bước từng bước dài qua đường tiến về phía tôi, ánh hoàng hôn rải trên người , vẫn phong độ ngời ngời như xưa.
“Không vào trong chờ à?”
“Tôi sợ bị vẻ đẹp của tôi cho xao nhãng công việc.”
Tôi rõ lý do mình đến, trầm ngâm một chút rồi gật đầu:
“Được, kiếm chỗ ăn trước, ăn xong về nhà tôi.”
Tay tôi đang khuấy trân châu bỗng khựng lại, đầu óc lập tức chạy loạn, mặt đỏ ửng lên:
“Cái đó… tôi chỉ muốn học về nha khoa thôi nha, không phải kiến thức phục hồi sau sinh đâu.”
Lục Tuấn ngẩn ra một lát, sau đó dựa hẳn ra ghế sofa, tay kéo cổ áo như thể bị sốc nhiệt:
“Em đang nghĩ cái gì ? Ý là ở nhà có mô hình răng, học sẽ trực quan hơn.”
“À à! Biết rồi biết rồi, không hiểu em sao? Em hay thế mà…” Tôi khan hai tiếng rồi vùi đầu hút ừng ực trà sữa.
Tôi đứng trước cửa sổ sát sàn ở phòng khách nhà , ra xa mờ mờ còn thấy khu nhà tôi ở.
Lục Tuấn rót cho tôi một ly nước, đưa cho tôi rồi tôi bằng ánh mắt mang theo ý :
“Bao giờ bắt đầu?”
Tôi ngồi bệt trên thảm, cầm mô hình giảng giải kiến thức về răng miệng. Cảm giác như quay về thời tiểu học, lúc dạy tôi cách dùng bàn tính.
Chỉ là hồi đó tôi chỉ muốn mau chóng học xong để chạy ra ngoài chơi, còn bây giờ… tôi lại không kiềm chế bản thân mà cứ chằm chằm vào yết hầu của mỗi khi .
“Nhìn đẹp lắm hả?”
“Ừ.” Tôi ngơ ngẩn gật đầu.
Đột nhiên hoàn hồn lại, bắt gặp ánh đầy ẩn ý của Lục Tuấn, tôi vội chỉ vào mô hình gượng gạo :
“Cái… cái răng khôn này mọc cũng đẹp ghê ha!”
Trên đường đưa tôi về, chúng tôi đi ngang qua một sạp bán dưa hấu.
Tôi hết sờ rồi gõ, chọn lựa rất kỹ, đến mức một nước ngoài đứng bên cạnh tròn mắt tôi đầy thán phục, nhờ tôi chọn giúp một quả.
Tôi ra vẻ chuyên gia, gõ gõ thêm mấy quả nữa rồi chỉ vào quả tròn nhất, với ấy: “Just this one. Good!”
Tôi xách dưa hấu lên xe: “Dưa hấu, quà cảm ơn.”
Lục Tuấn liếc hàng dài dưa hấu ngồi xếp hàng sau ghế rồi nhíu mày:
“Anh ăn không hết hai quả đâu.”
“Anh nghĩ gì thế, một quả tôi mang về.”
“Em không phải cực ghét ăn dưa hấu à?”
“Đó là hồi nhỏ. Giờ em lớn rồi. Khẩu vị con người là thứ có thể thay đổi mà.”
Á á, không hiểu sao? Em đang bóng gió á!
Quả nhiên, Lục Tuấn im lặng.
Im lặng là cây cầu Cambridge trong đêm nay.
Được thôi, người đàn ông cưa cũng không hé miệng lấy một lời.
10
Gần đây, group lớp cấp ba bỗng trở nên sôi bất thường, lớp trưởng tổ chức họp lớp.
Bạn học cấp ba mà, cùng nhau vượt qua kỳ thi đại học như trải qua cách mạng sinh tử, nên cảm gắn bó thật không phải quá.
Tôi và Tiểu Mỹ đến nơi thì thấy lớp trưởng đang ôm chủ nhiệm khóc đến vòng thứ hai rồi.
Tôi vội rụt cổ lại, bị Tiểu Mỹ kéo vào một góc.
“Này chị em, dạo này mày có chuyện đấy nha.” Tiểu Mỹ khoanh tay trước ngực, mắt sáng lấp lánh tôi.
Tôi gãi gãi ngón tay, ngượng ngùng gật đầu.
“Nhìn cái mặt sắp chết vì hạnh phúc kia kìa.” Tiểu Mỹ dí trán tôi một phát, “Ai đấy? Người kia mày không chờ nữa à?”
“Là ấy. Anh ấy về rồi.”
Mắt Tiểu Mỹ tròn xoe như cái nắp nồi, còn sáng hơn cả cái nhẫn kim cương mà hoa khôi lớp đeo hôm nay.
“Đến đâu rồi? Nói nghe coi!”
Tôi cúi đầu xuống: “Chưa đâu vào đâu cả.”
Tiểu Mỹ mắt càng trợn to hơn nữa.
Tôi vội xua tay: “Ý tao là chưa có tiến triển, chứ không phải không có danh phận.
Mày đừng có nghĩ bậy mà để mắt tới người ta!”
Tôi ra vẻ phòng bị như đang canh giữ tài sản quốc gia, nghiêm mặt cảnh cáo Tiểu Mỹ.
“Đồ ngốc. Mày nghĩ tao tầm thường đến à? Tao mà đi giành người với mày chắc?”
Phải thêm, Tiểu Mỹ là thân của tôi từ hồi cấp hai, là gay cứng đích thực, thân hình cơ bắp vạm vỡ, chuẩn trai thẳng trong hình dáng của một “đại ca thụ”.
“Chẹp, để đây lên kế hoạch cho.”
Tôi vốn nghĩ, Tiểu Mỹ chinh chiến trường dày dạn, chắc chắn có chiêu trò. Mà nghĩ lại, cậu ta chuyên trị đàn ông… thì kiểu gì chả có chiêu độc.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn đánh giá quá cao cậu ấy.
Cái “kế sách rởm” cậu ta nghĩ ra là chuốc tôi say mềm, rồi gọi Lục Tuấn tới đón, còn bản thân thì tự thiết lập hình tượng “liếm cẩu si , thầm mà không đáp lại”.
Theo lời kể lại của Tiểu Mỹ, hiện trường hôm đó diễn ra như sau:
Cậu ta đỡ lấy tôi — lúc đó đã say đến mức đứng không vững — bước ra khỏi khách sạn, Lục Tuấn đứng dựa vào cửa xe gọi điện cho tôi.
Vừa thấy tôi, ấy vội vàng chạy tới, khi thấy Tiểu Mỹ cao to lực lưỡng thì hơi khựng lại, rồi rất khí thế :
“Cảm ơn cậu đã đưa ấy ra ngoài. Người, để tôi đưa về.”
Mà “tiểu liếm cẩu” Tiểu Mỹ nhà chúng ta, khi thấy tôi say mèm, khí thế cũng bốc lên, lập tức giơ tay chặn ấy lại:
“Anh là ai? Anh định đưa Chu Chu của tôi đi đâu?!”
Đồng thời, Tiểu Mỹ còn ghé vào tai tôi thì thầm một câu:
“Đồ chết tiệt, mày giấu kỹ quá đấy. Cái cậu bác sĩ Lục này… đẹp trai phát hờn!”
Bạn thấy sao?