Yêu Em Từ Khi [...] – Chương 1

Chương 1

Vào kỳ nghỉ hè, tôi đưa cháu trai đi nhổ răng sâu.
cái kìm từ từ đưa vào miệng mình, mặt mày tái mét, hỏi bác sĩ nha khoa:
Chú ơi, chưa?

Người đàn ông liếc tôi một cái đầy khó hiểu, sau đó bật khẽ và lắc đầu.
Tôi đang định giả vờ thẹn thùng mở miệng, thì liền nghe giọng trẻ con non nớt vang lên:
Nhổ nhiều răng thế, không có là đáng đời đấy.

Chờ đấy, đi lấy cái kìm to hơn.

1

Sáng sớm, chuông cửa đột ngột vang lên. Tôi lê dép ra mở cửa thì thấy một cậu nhóc mất một cái răng, đang kéo vali hình SpongeBob đứng chình ình trước cửa nhà tôi.

“Con nhà ai lại vứt cục phiền phức này trước cửa nhà tôi thế này?”

“Nè, con là cháu nè, dì ơi.”

Tôi vừa quay đầu thì thấy thang máy đã xuống đến tầng hai. Hay lắm, nhà tôi ở tầng hai mươi tám, tôi chỉ vừa mở cửa mà hai vợ chồng kia đã chạy mất dạng rồi.

Hai ông bà trai chị dâu trời đánh của tôi, cứ mỗi kỳ nghỉ là lại đẩy “đứa con quý giá” sang nhà tôi. Nghe danh nghĩa thì là sợ tôi đơn, nên gửi đến một “người biết chuyện” cho tôi đỡ buồn…

Tôi thì thấy, thật sự không cần thiết lắm đâu nhỉ…

Ngay sau đó, tôi nhận tin nhắn của trai, kèm theo chuyển khoản 5.000 tệ.

Thôi , tôi tạm chấp nhận nuôi cục nợ này một tuần .

“Nè nhóc, ba con chiều nay phải đi nhổ răng sâu đấy.”

Sau một hồi dỗ ngọt, nịnh nọt đủ kiểu, tôi cuối cùng cũng tống thằng nhỏ lên ghế điều trị, còn bản thân thì đã mệt rã rời ngồi phịch xuống ghế bên cạnh.

Lúc này tôi mới để ý đến nha sĩ.

Khi nãy ấy còn ngồi, tôi chỉ nghe thấy giọng êm tai, lại cảm thấy hơi quen quen. Giờ ấy đứng dậy chuẩn bị dụng cụ, dáng người cao lớn tầm mét tám, chân dài, sống mũi cao, đeo kính gọng vàng mảnh.

Thân hình thẳng tắp trong chiếc áo blouse trắng, cứ như thiên sứ giáng trần bước thẳng vào tim tôi.

Ừm, trách sao lại thấy quen, chắc tại tôi từng gặp rồi… chắc là trong giấc mơ. Theo tôi thấy thì ấy rất có tiềm năng trở thành trai tiếp theo của tôi.

Tôi khẽ vuốt tóc mai, vừa toan mở lời thì đã nghe thằng cháu quý hỏi:

“Chú ơi, chưa?”

Ồ mồ ôi, cháu ngoan của dì, dì không nuôi con uổng phí rồi!

Tôi lập tức dỏng tai lên nghe câu trả lời, thì thấy nha sĩ liếc tôi một cái đầy khó hiểu.

Là sao đây? Là nghi tôi xúi nó à?

Đâu có chứ…

Chưa kịp nghĩ xem có nên giải thích không thì ấy đã bật nhẹ, khẽ giọng phủ nhận.

Tôi còn chưa kịp hí hửng thì…

Giọng non nớt vang lên, đầy oán khí:

“Chú nhổ nhiều răng như , không có là đáng đời đấy.”

Tôi: “…”

Cứu tôi với…

Anh nha sĩ hơi sững người, rồi đeo găng tay cao su vào, từ tốn giơ giơ cái kìm trước mặt thằng nhóc:

“Chờ nhé, đi đổi cái kìm to hơn.”

2

Trong người hơi mệt, tôi định lên sân thượng đi dạo một lát cho thư giãn.

Nhìn thấy thằng cháu mắt rưng rưng, ôm cái má sưng phù, tôi chỉ muốn vả thêm cái bên còn lại cho nó đối xứng.

“Bác sĩ, thật ngại quá, mong đừng để bụng mấy lời ban nãy nhé, nó chỉ là sợ đau thôi mà.”

Tôi cúi đầu, vừa cảm ơn vừa xin lỗi, trông không khác gì một người mắc chứng rối loạn nhân cách.

“À đúng rồi, bác sĩ, có thể cho tôi xin danh thiếp không? Ba mẹ nó không có ở đây, tôi cũng không rành lắm mấy chuyện này. Có gì còn tiện liên lạc với .”

Tôi mã QR mà ấy đưa tới, vui mừng quét liền:

“Bác sĩ ơi, phiền cho em xin tên luôn nha~”

Hehe, người dũng cảm thì mới hưởng trai đẹp.

“Lục Tuấn.”

“Tuấn… Tuấn gì ạ?”

“Bộ thủ Tam điểm thủy.”

“À à, chữ Tuấn có bộ thủy… bộ thủy…”

Tôi ngẩng đầu lên, không thể tin nổi người đàn ông trước mặt. Anh ấy từ tốn tháo khẩu trang ra, gương mặt quen thuộc trong trí nhớ tôi hiện rõ.

Chỉ là đã mấy năm không gặp, nét non nớt của thiếu niên năm nào đã nhường chỗ cho dáng vẻ chững chạc của một người đàn ông trưởng thành.

3

Nói ra thì, tôi và Lục Tuấn cũng coi như thanh mai trúc mã.

Từ nhỏ hai đứa đã lớn lên cùng nhau trong cùng một khu nhà, từ mẫu giáo đã là cùng bàn, kéo dài đến tận khi tốt nghiệp tiểu học.

Bố mẹ cậu ấy bận rộn công việc, thường là mẹ tôi đi đón cả hai tan học. Sau đó về nhà tôi cùng bài tập, ăn cơm, thỉnh thoảng cậu ấy còn ngủ lại.

Thời đó, quan hệ giữa tôi và cậu ấy còn thân hơn cả với ruột của mình.

Về sau, sự nghiệp bố mẹ cậu ấy ngày càng phát triển, mở rộng ra cả nước ngoài, nên cậu ấy cũng theo gia đình ra nước ngoài du học.

Trước lúc đi, Lục Tuấn có đến nhà tôi để chào tạm biệt. Tôi giận cậu ấy vì đột nhiên đi là đi, lại còn không báo sớm cho tôi biết.

Thế nên hôm đó tôi khóc suốt, vừa khóc vừa , còn nắm chặt tay áo cậu ấy nhất quyết không chịu buông.

Mãi sau hình như tôi mới nhận ra, dù tôi loạn thế nào thì cậu ấy cũng vẫn sẽ đi.

Cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng buông tay, vừa mím môi vừa dặn đi dặn lại:

“Đến nơi nhất định phải liên lạc với tớ đấy.
Phải thường xuyên ghé blog tớ, phải thường xuyên nhắn QQ cho tớ.”

Một con bé lớp sáu vừa sụt sịt vừa mấy câu đứt đoạn chả đầu đuôi gì cả.

Một cậu bé lớp sáu khác thì bình tĩnh đứng nghe, không hề mất kiên nhẫn, chỉ dịu dàng : “Ừ.”

Ban đầu tôi cứ tưởng tuổi thanh xuân chỉ là thoáng chốc, chúng tôi sẽ sớm gặp lại thôi.

Nào ngờ đến lần gặp lại, bốn mùa đã luân chuyển mấy vòng.

4

“Dì ơi, dì đói rồi hả?”

“Là con đói thì có.” Tôi liếc thằng cháu.

“Nếu biết con đói thì sao dì cứ ôm cái điện thoại đăm đăm từ lúc về nhà tới giờ?”

Thằng nhóc phồng má , cộng thêm cái má sưng tấy trông hệt như con cá nóc.

“Dì ơi, chẳng lẽ vì hôm nay bác sĩ đẹp trai quá nên dì tương tư rồi hả? Con cho dì biết, người càng đẹp thì càng độc ác đấy!”

“Con đúng đấy.” Tôi đứng dậy đi vào bếp. “Tối nay chúng ta ăn cháo trắng. Ở nhà dì, cũng phải cảm nhận ‘hơi ấm gia đình’ chứ.”

“Sao lại ăn cháo? Con muốn ăn đùi gà!”

“Không . Vì người càng đẹp thì càng độc ác mà~”

Sau khi dỗ thằng nhóc đi ngủ, tôi liền điên cuồng gửi tin nhắn thoại cho trai, bắt mai phải đến đón cái cục nợ này ngay lập tức.

5.000 tệ này tôi kiếm không thấy cắn rứt lương tâm tẹo nào.

Anh tôi gọi lại, mở miệng đã là trách tôi không kiên nhẫn, mới có một ngày đã đòi bỏ cuộc. Sau đó lại đổi giọng năn nỉ, đã lâu không có thời gian riêng với chị dâu.

Tôi vừa nghe lảm nhảm, tay vừa tiếp tục lướt xem vòng bè của Lục Tuấn.

Chỉ có vài dòng, chủ yếu là chia sẻ bài từ các tài khoản công cộng.

Nhưng hình nền – một bức tranh truyện tranh – lại thu hút ánh mắt tôi.

Bất chợt, tôi nhận tin nhắn của Lục Tuấn, tôi giật mình ngồi bật dậy:

【Đừng quên cho Cola uống thuốc nhé.】

Cola chính là thằng cháu tôi.

Tôi lại mấy tin nhắn trước, đều là hỏi han về chuyện nhổ răng của Cola, hoàn toàn không có câu nào liên quan đến tôi.

Ừm, tốt lắm. Con tin trong tay tôi đây rồi.

“Anh à, em nghĩ lại rồi, đúng.” Tôi cắt ngang lời , tiếp, “Cola ở với em yên tâm đi. Anh là trai duy nhất của em, nó cũng là đứa cháu duy nhất của em. Em sẽ đối xử tốt với nó.”

5

Sáng sớm, tôi chụp một tấm hình cái mặt tròn vo của thằng cháu gửi cho Lục Tuấn:
【Mặt nó mập thế này tôi không ra là còn sưng hay không, xem giùm đi?】

Rồi tôi tiếp tục cắm đầu chạy deadline.

Tôi là một tác giả viết tiểu thuyết, nghề tự do, ngày đêm đảo lộn.
Lần trước tôi gửi thằng nhóc đến, nó theo tôi sống kiểu ngủ ngày cày đêm, ba bữa toàn KFC và đồ ăn ngoài.

Nó khoái chí lắm, đến lúc về nhà còn ôm lấy chân tôi khóc đòi sống với dì cả đời, khiến ba nó tức đến nỗi rút dép đuổi đánh.

Từ đó, ba mẹ nó vẫn tiếp tục đẩy nó sang cho tôi mỗi dịp nghỉ, kèm theo một điều kiện nghiêm ngặt:
Tuyệt đối không để nó sống theo múi giờ Mỹ nếu không thì sẽ bắt tôi đi xem mắt do mẹ tôi sắp xếp.

Đúng là một hình thức đe dọa ác độc!

Thế là tôi đành sống tạm một cuộc đời sáng chín tối năm.

Tin nhắn của Lục Tuấn tới:
【Không sao, bình thường thôi.】

Ngay sau đó là một tin nhắn thoại, tôi mở loa lên nghe:
“Dậy sớm thế, không mê ngủ nướng nữa à?”

Hồi nhỏ tôi là “vua ngủ nướng”, suốt ngày đi học muộn, kéo theo luôn người dắt tôi đi học bị muộn theo.

Ban đầu là trai đưa tôi đi, sau là Lục Tuấn đợi tôi buổi sáng, mỗi tuần 5 ngày thì có đến 4 ngày trễ, còn 1 ngày thì vừa kịp chuông reo.

Thế nên sau này tôi thề không bao giờ chịu khổ dậy sớm nữa, quyết tâm full-time writer, không bao giờ quay lại với “sáng 8” nữa.

Tôi nhắn lại:
【Nếu còn để Cola sống theo giờ Mỹ nữa, mẹ tôi sẽ bắt tôi đi xem mắt đó.】
【Còn thì sao? Anh có bị thúc giục không?】

Thử thăm dò, đừng nghi ngờ. Tôi chính là đang dò xét đấy!

Tôi dán mắt vào điện thoại, muốn xem phản ứng của ấy ngay lập tức.

Rồi ấy trả lời:
【Bà ấy không vội, chứ tôi thì có hơi rồi đấy.】

…Ý gì đây?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...