Màn hình nhấp nháy dòng lệnh khiến tôi hoa mắt, đành dời mắt đi.
Ban đầu tôi còn tay gõ bàn phím, ngón tay thon dài rất đẹp, rồi không kìm lại ngẩng đầu khuôn mặt .
Không thể phủ nhận, Giang Du Bạch đúng là quá đẹp trai.
Sống mũi cao đến mức trông như có thể trượt ván trên đó .
Hình như phát hiện ra ánh mắt tôi, tiếng gõ phím khựng lại một giây.
Giây sau, Giang Du Bạch hơi nghiêng mắt, đôi mắt hoa đào sâu thẳm đối diện với tôi ——
Tôi “vụt” một cái bật dậy:
“À, bận chắc khát nước lắm nhỉ? Tôi đi rót nước cho !”
Nói xong tôi luống cuống chạy vào phòng khách, suýt chút nữa đổ cái ghế.
Đợi tôi mang nước quay lại, Giang Du Bạch đã hoàn tất việc định vị.
Trên màn hình máy tính hiện đầy đủ một tấm bản đồ, trên đó có một chấm đỏ đang nhấp nháy liên tục.
Khi Giang Du Bạch phóng to đến mức tối đa, tôi thấy rõ vị trí cụ thể.
Tôi ghé sát lại , lập tức lộ vẻ kinh ngạc:
“Đây chẳng phải là khu nhà tụi mình sao?”
“Ừ.” Giang Du Bạch gật đầu: “Vị trí hoạt gần nhất của tài khoản này chính là ở đây.”
Tôi rùng mình.
Dù đã có dự cảm từ trước, tận mắt thấy tên biến thái ở gần mình đến , tôi vẫn thấy lạnh sống lưng.
Tôi có chút hoảng hốt:
“Vậy… phải sao? Chuyển nhà hả?”
Giang Du Bạch tôi một cái, rồi lắc đầu.
Anh đưa điện thoại lại cho tôi, bảo tôi theo lời .
Tôi chụp một tấm ảnh màn hình định vị trên máy tính, sau đó gửi ảnh đó cho avatar đen kia.
Tiếp theo tôi theo hướng dẫn của Giang Du Bạch, gửi một đoạn tin nhắn dài cho tên biến thái.
Nội dung đại khái là: tôi đã định vị khu vực đang trốn, chỉ còn một bước nữa là tìm ra . Vì hành vi của chưa hậu quả nghiêm trọng, tôi có thể không truy cứu. Nhưng nếu tiếp tục như hiện tại, tôi sẽ công khai hành vi của trong khu dân cư này.
Những dòng tin dài như thư luật sư gửi qua, bên kia im thin thít.
Chiêu “gậy ông đập lưng ông” này khiến tôi phấn khích không thôi.
Trong bao nhiêu lần giằng co với tên biến thái, đây là lần đầu tiên tôi nắm thế chủ .
Tôi ngẩng đầu hỏi Giang Du Bạch:
“Anh thật sự có thể định vị chính xác đến người thật sao?”
Giang Du Bạch vốn đang nghiêng đầu tôi, khi tôi quay lại thì lại dời mắt đi:
“Về lý thuyết là , có rủi ro pháp lý.”
Tôi gật đầu như hiểu như không, rồi lại thấy hơi lo:
“Vậy liệu có chọc giận hắn không? Dù sao hắn đang ở trong khu nhà này.”
Bạn thấy sao?