Yêu Em Từ Bóng [...] – Chương 15

15

Sau khi Giang Du Bạch uống ibuprofen, tôi mới dần dần thoát khỏi bầu không khí căng thẳng ban nãy.

“Anh sốt đến 40 độ rồi, còn leo xuống giường gì?”

Tôi vừa lầm bầm vừa trả thù bằng cách quấn chăn kín mít quanh .

Giang Du Bạch ngoan ngoãn mặc tôi xoay trở.

Lông mi dài rũ nhẹ, tóc mềm xõa trán khiến trông hiền lành vô ——

Như thể cảnh tượng ở hành lang vừa rồi chỉ là ảo giác của tôi.

Ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng sấm trầm.

Sau một hồi thao tác, cuối cùng tôi đã quấn chăn kín như cái bánh chưng cho Giang Du Bạch.

Tôi thành phẩm của mình, vô cùng hài lòng.

Chợt nhận ra hình như vẫn thiếu gì đó.

Vừa định quay đi, cổ tay tôi lại bị nắm lấy.

“Em lại định đi tìm cậu ta sao?”

Giang Du Bạch mím môi mỏng, cố chấp ngước mắt tôi.

Bình thường ấy cao ngạo lạnh lùng, lúc này lông mày đẹp cau lại, chóp mũi ửng đỏ ——

Toàn thân toát ra một cảm giác yếu đuối khó thành lời.

Tôi nuốt nước bọt.

Đây chính là cảm giác đối lập quyến rũ sao?

Trước cái đẹp mê người, tôi phải cố gắng lắm mới kiềm chế thôi thúc muốn véo má một cái, hỏi lại:

“Hả? Tìm ai cơ?”

“Người tặng em thỏi son đó.”

Tôi vừa ngạc nhiên trước tư duy kỳ lạ của , vừa mơ hồ hiểu ra tại sao nãy giờ lại cư xử kỳ quái như .

Tôi bật :

“Tối qua ở trong rừng, em chỉ định trả lại thỏi son cho sư đệ Hoàng thôi.

Em với cậu ta chỉ là sư tỷ sư đệ.”

Giang Du Bạch cụp mi xuống, không biết đang nghĩ gì.

Tôi cuối cùng cũng không nhịn , xoa xoa mái tóc mềm mại của :

“Để em đi lấy túi chườm đá cho hạ sốt nhé.”

“Không cần túi chườm.”

Giang Du Bạch bỗng siết tay, lực đạo không cho phép tôi cự tuyệt, đầu ngón tay lại run nhè nhẹ.

“Được rồi rồi.”

Tôi bó tay:

“Vậy em ở đây chờ ngủ.”

Chỉ là bị sốt thôi mà, sao lại biết nũng thế chứ?

Thấy tôi ngồi xuống mép giường, Giang Du Bạch cuối cùng cũng chịu yên tĩnh lại, chỉ là vẫn không chịu buông tay tôi.

“Anh không thích trời mưa.”

Anh bỗng .

“Khi bị mưa ướt, tất cả mọi người đều sẽ rời bỏ .”

Ánh mắt Giang Du Bạch ra màn mưa ngoài cửa sổ:

“Hồi nhỏ chúng ta từng gặp nhau, em còn nhớ không?”

Tôi thành thật lắc đầu:

“Mẹ em từng nhắc qua.

Nhưng từ nhỏ em đã rất hòa đồng, bè quá nhiều, không nhớ nổi.”

Giang Du Bạch tôi một cái, sắc mặt khó đoán.

“Vậy chuyện em vứt bỏ lúc đó, chắc chắn em cũng không nhớ rồi nhỉ?”

Tôi theo phản xạ “Hả?” một tiếng, bối rối chớp mắt ——

Em còn ra chuyện to tát cơ á?

May là Giang Du Bạch không cần tôi phải đáp lại.

Anh mệt mỏi nhắm mắt lại, dường như đã thiếp đi.

Tôi sợ bây giờ rời đi sẽ đánh thức , nên dứt khoát lấy điện thoại, mở nhóm gia đình ra xem.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...