Yêu Em Say Đắm – Chương 9.2

Chương 9.2-11

Vừa mới than thở xong, Thẩm Hách đột nhiên xuất hiện trước bàn việc của tôi.

“Trần Hảo, tôi có một cái thắt lưng không thấy đâu, có phải là quên ở nhà rồi không? Chút nữa tôi đến lấy.”

Câu này thật sự rất mập mờ, tôi ấp úng nửa ngày cũng không ra một câu hoàn chỉnh. Xung quanh truyền đến những ánh mắt tò mò, tôi cố tỏ ra bình tĩnh, hỏi ngược lại ta: “Nhà tôi nào? Đồ của sếp không phải ở nhà sếp sao?”

Ai ngờ Thẩm Hách lại một cách hùng hồn: “Sáng hôm đó tôi đi vội quá, hình như quên đeo thắt lưng rồi.”

Nhận thấy những ánh mắt đó càng ngày càng mập mờ, tôi vội vàng ngăn lại.

“Thẩm tổng, ý là cái hôm đó đưa tôi về nhà vô đánh rơi à?”

“Không phải, chính là đêm hôm đó tôi không về nhà…” Thẩm Hách còn định phản bác thì bị tôi lập tức bịt miệng. Sau đó tôi ghé sát tai ta, đe dọa một cách âm trầm: “Nói thêm nữa tôi sẽ giả vờ SM, đánh c.h.ế.t đấy.”

Thẩm Hách im miệng, những đồng nghiệp đang xem náo nhiệt lại không thể nhắm mắt ngơ.

“Trần Hảo, hóa ra xin nghỉ việc là để về nhà bà chủ giàu có à.”

Câu này bề ngoài như đang chúc mừng tôi, thực tế nghe có vẻ như đang mỉa mai tôi căn bản không thể bước vào cửa nhà Thẩm gia. Nhưng tôi vốn nhát gan, huống hồ giao xong công việc là tôi đi rồi. Nghĩ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, tôi gật đầu đồng ý: “Hôn lễ vào tháng sau đấy, mong mọi người đừng đến.”

Vừa dứt lời, người nào đó vừa mới quay về văn phòng lại quay trở lạ, trưng ra vẻ mặt không vui.

“Trần Hảo, muốn kết hôn với ai?”

Kết hôn với ai? Nếu có thể tôi muốn kết hôn với Thần Tài, thậm chí tôi không ngại vợ bé.

10

Ngày tôi nghỉ việc, Thẩm Hách không đến công ty. Tôi đặt cái thắt lưng đã lục tung tủ tìm trước cửa nhà ta. Đồng nghiệp thân thiết với tôi luyến tiếc: “Trần Hảo, đi rồi chúng tôi sẽ không còn nghe chuyện phiếm của Thẩm tổng nữa.”

Tôi an ủi vỗ vỗ tay ấy.

Vẫn là nên đi sớm, nếu không cái miệng rộng của tôi sớm muộn gì cũng sẽ tiết lộ hết bí mật của mình.

“Lần trước vẫn chưa Thẩm tổng ‘chuyện ấy’ có tốt hay không.”

Tôi cố gắng nhớ lại chi tiết đêm hôm đó, thực sự không nhớ bao nhiêu. Nhưng dựa theo kinh nghiệm nhiều năm đọc truyện người lớn của tôi, lẽ ra tôi phải tỉnh dậy với trạng đau lưng mỏi gối, tôi lại gần như không có cảm giác gì.

“Không tốt.”

Để tránh ấy một ngày nào đó đi theo vết xe đổ của tôi, tôi lại nghiêm túc nhắc nhở một lần nữa: “Rất không tốt.”

“Chậc chậc chậc, không ngờ Thẩm tổng cao mét tám, mà lại là ‘cây to quả nhỏ’.”

Tôi gật đầu, câu này không phải tôi .

Dù một ngày nào đó Thẩm Hách muốn truy cứu trách nhiệm, cũng không tìm đến tôi .

Ngay lập tức ấy đổi tên nhóm chat không có sếp thành “Tiểu ớt hôm nay phát điên chưa?”

Tôi phải cố gắng lắm mới không bật , rất nhanh tôi đã không nổi nữa. Bởi vì Tiểu ớt đã nhắn tin cho tôi.

11

Lúc nhanh chóng xuất hiện ở dưới lầu nhà Thẩm Hách, tôi vẫn đang khinh bỉ hành vi nịnh nọt của mình. Rõ ràng không phải là trợ lý của ta nữa, sao vẫn cứ gọi là đến ngay.

Nếu tôi ở thời cổ đại, không thái giám thì thật có lỗi với vẻ nhu nhược của tôi.

“Anh còn chuyện gì sao?”

Thẩm Hách tôi chằm chằm nửa tiếng đồng hồ, cà phê đã uống hết ba ly mà vẫn không một lời nào. Nhìn thấy sắp đến giờ hẹn mát-xa của mình, tôi không nhịn mà thúc giục.

“Thẩm tổng, uống nhầm thuốc câm rồi à?”

Cốc cà phê trong tay bị Thẩm Hách uống cạn một hơi, như thể đã hạ quyết tâm gì đó.

Cuối cùng ta cũng lên tiếng: “Trần Hảo, chuyện đêm hôm đó…”

Sau đêm hôm đó, hai chúng tôi đều ngầm hiểu không ai nhắc đến chuyện này. Dù là một đêm hay là quan hệ cấp trên và cấp dưới. Hai chuyện này đều khiến tôi xấu hổ không dám ra.

Bây giờ bị ta nhắc đến một cách thẳng thắn như , trong nháy mắt tôi cảm thấy m.á.u mình chảy ngược, đầu óc choáng váng khiến tôi năng lung tung.

“Là lỗi của tôi.”

Hiếm khi Thẩm Hách không cãi lại, ngược lại còn nhận lỗi: “Xin lỗi.”

“Vậy muốn chịu trách nhiệm?”

Thẩm Hách không gì nữa, im lặng hồi lâu cuối cùng mới thốt ra mấy chữ.

“Cô muốn gì?”

“Nhưng tôi sẽ không kết hôn với đâu.”

“Tiền chia tay người khác có, tôi cũng phải có.”

Hai câu đồng thời xuất hiện trong quán cà phê yên tĩnh, tôi lại một lần nữa xấu hổ đến mức gãi chân. Thẩm Hách tự luyến cũng quá mức rồi. So với việc ham muốn ta, tôi vẫn muốn ham muốn tiền hơn.

Hoặc là không ngờ tôi lại thực tế như , sắc mặt Thẩm Hách lúc xanh lúc tím, cuối cùng mới thốt ra mấy chữ.

“Được.”

Chờ ta đi ra khỏi cửa quán cà phê, tôi không nhịn mà gọi ta lại.

“Thẩm tổng.”

“Cái hôm đó căn bản không rơi thắt lưng ở nhà tôi, tôi tìm mãi cũng không thấy.”

“Nhưng tôi đã mua một cái mới treo lên tay nắm cửa văn phòng của rồi.”

“Tôi sẽ hủy số điện thoại công ty, sau này đừng liên lạc với tôi nữa.”

“Dù sao tôi cũng sắp kết hôn rồi, tôi sợ ấy ghen.”

Không biết ta có thể hiểu ý tôi hay không, Thẩm Hách đứng ngây người ở cửa hồi lâu rồi mới chậm rãi : “Tôi hiểu rồi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...