Yêu Em Say Đắm – Chương 7

Chương 7-9.1

07

Từ nhỏ tôi đã là người vô hình trong lớp. Ngày tốt nghiệp cấp ba, chủ nhiệm lớp còn không gọi tên tôi. Nhưng Thẩm Hách lại gọi đúng tên tôi vào ngày tôi phỏng vấn.

“Trần Hảo, cũng đến phỏng vấn à?”

Lần đầu tiên gặp Thẩm Hách, ta là trai của học sinh tôi dạy. Đứa trẻ đó học rất kém mà còn cứng đầu, khi gặp Thẩm Hách thì nó đang cãi nhau với tôi.

“Đại học hạng ba cũng xứng gia sư cho tôi à? Cút cút cút.”

Vừa dứt lời, một chiếc dép bay thẳng vào đầu đứa trẻ đó.

“Hỗn láo, mày biết tỷ lệ đậu đại học là bao nhiêu không? Mày biết với cái thành tích này của mày thì đến cả cao đẳng tốt cũng không thi đậu không?”

Đứa trẻ bị mắng không dám lên tiếng, Thẩm Hách khinh thường tiếp tục : “Học cho tao.”

Cả buổi chiều Thẩm Hách đều ngồi bên cạnh nghe tôi giảng bài, đứa trẻ nghe rất chăm . Kết thúc một buổi học, tôi đang thu dọn đồ đạc định rời đi thì bị người ta chặn đường.

“Cô giáo nhỏ cũng có chút bản lĩnh đấy.”

Tôi bị câu này cho xấu hổ, đỏ mặt thu dọn đồ đạc bỏ chạy. Những lần học bù sau đó, tôi không còn gặp lại Thẩm Hách nữa. Cho đến khi tôi thấy thông báo tuyển dụng của Thẩm thị, tôi kiên quyết nộp đơn xin việc. Cứ tưởng ta đã quên tôi từ lâu, ai ngờ ta không chỉ nhận ra tôi mà còn gọi tên tôi.

Ký ức bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang, hai chữ Thẩm Hách xuất hiện trên màn hình điện thoại.

“Trần Hảo, khi nào về thành phố A?”

Thành phố A cách quê tôi 3000 km.

Tôi thời gian trên điện thoại: “Thẩm Hách, tôi còn chưa lên máy bay về quê đâu.”

“Ồ.”

Thẩm Hách nhanh chóng cúp điện thoại.

Không ổn, ta rất không ổn.

08

Suốt cả Tết Nguyên Đán, Thẩm Hách cứ gửi cho tôi những tin nhắn kỳ lạ.

“Trần Hảo, tôi không tìm thấy cà vạt của tôi đâu.”

“Trần Hảo, tôi ăn phải một cái bánh trôi siêu dở, mà lại là nhân giá đỗ.”

“Trần Hảo, Tết chán quá, muốn đi rồi.”

“Sao không trả lời tôi?”

Tôi bất lực ôm trán đống tin nhắn này, quyết định giả vờ như không thấy.

Ai ngờ giây tiếp theo, Thẩm Hách gửi đến một bức ảnh cơ bụng. Từng múi cơ rõ ràng, đường nét rõ ràng, trên đó còn có vài giọt nước chưa lau khô. Đang lúc tôi thưởng thức, đối phương lại thu hồi bức ảnh.

“Trượt tay.”

Tôi bắt đầu nghi ngờ Thẩm Hách có phải bị bệnh nặng gì không, khi tôi ở trước mặt ta thì ta luôn muốn trừ lương của tôi. Bây giờ lại ngày nào cũng đến phiền tôi.

“Tớ thấy sếp của cậu có vẻ thích cậu rồi đấy.”

Tôi thận trọng lắc đầu. Nhất định là vì không có tôi, trợ lý này, ta không gì nên mới . Sự thích của ta còn ngắn hơn cả hạn sử dụng của bánh mì.

Bạn thân khẩy: “Nếu không thì ta ngày nào cũng như con công xòe đuôi gì?” Vừa dứt lời, tin nhắn của Thẩm Hách lại hiện lên.

“Trần Hảo, thấy tôi mặc áo sơ mi nào đẹp?”

Trên màn hình xuất hiện hai bức ảnh, một cái là áo sơ mi da báo và một cái là áo sơ mi màu hồng.

Bạn thân im lặng hồi lâu: “Sếp của cậu cũng khá là ‘cháy’ đấy.”

Vì lời của thân, tôi cứ bần thần cho đến khi đi . Nếu ta thực sự thích tôi, tôi thực sự phải chuẩn bị chạy trốn rồi. Dù sao thì trách nhiệm lớn nhất của tôi trong công ty này là tiễn những người phụ nữ ảo tưởng muốn gả cho ta.

Lần này lại đến lượt tôi.

Vừa nhận xong lì xì khai công, tôi liền bước vào văn phòng Thẩm Hách, gót giày cao gót gõ lốc cốc.

“Thẩm tổng, tôi có chuyện muốn với .”

“Trần Hảo, vừa hay tôi cũng có chuyện muốn với .”

Có lẽ không ngờ hai chúng tôi lại ăn ý như , Thẩm Hách hiếm khi ngạc nhiên một chút rồi chậm rãi : “Tôi trước.”

“Trần Hảo, hẹn hò với tôi đi.”

“Tôi muốn nghỉ việc.”

Hai câu đồng thời vang lên, tôi xấu hổ đến mức có thể đào ra cả tập đoàn Thẩm thị. Anh ta mà lại muốn hẹn hò với tôi? Quả nhiên là cáo già.

Thẩm Hách rõ ràng sắc mặt không tốt, trầm giọng hỏi tôi tại sao lại nghỉ việc.

“Lương bổng đãi ngộ không tốt?”

Tôi lắc đầu, tôi biết rõ nếu tôi nghỉ việc nhất định sẽ không tìm công việc nào vừa nhiều chuyện lại lương cao như nữa.

“Vậy là có ý kiến với tôi?”

Tôi tiếp tục lắc đầu, có ý kiến cũng không thể thẳng ra .

“Vậy tại sao?”

“Tôi muốn về quê lấy chồng.”

09

Thẩm Hách phát điên rồi. Từ khi tôi xin nghỉ việc, ta liền suốt ngày kiếm chuyện.

“Pha cà phê gì mà dở tệ, toàn mùi cà phê!”

“Không uống nước trong văn phòng, ồn ào tôi đau đầu.”

Ngay cả việc tôi với trợ lý Lý bên cạnh cũng có thể bị ta mắng: “Cười cái gì mà ? Nhìn xấu như con rùa .”

Đồng nghiệp không nhịn mà phàn nàn với tôi: “Anh ta mỗi ngày như ăn phải pháo , ai dám một tiếng trong văn phòng là ta lại phát điên.”

Không phát điên mới lạ.

Trước đây đều là ta không bỏ rơi người ta, bây giờ đến lượt ta bị người ta bỏ rơi. Nhất thời không thể chấp nhận , phát điên cũng là chuyện nhỏ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...