12
Tôi không phải là kẻ ngốc không hiểu chuyện. Nhất cử nhất gần đây của Thẩm Hách rõ ràng là không hài lòng với việc tôi nghỉ việc. Việc ta liên tục bày tỏ thiện chí với tôi càng là sự thăm dò. Chỉ cần tôi có một chút ý muốn, ta nhất định sẽ cho tôi nhiều hơn, tốt hơn. Nhưng ta cũng chỉ có thể cho tôi nhiều như .
Tôi thích ta, thích không đủ để tôi mạo hiểm cả cuộc đời mình.
Thà kết thúc từ trong trứng nước còn hơn bắt đầu một mối biết rõ sẽ không có kết quả.
Chuyện tiễn các của ta, tôi đã nhiều rồi, quy trình tôi còn rõ hơn ai hết.
Để tránh sau này bản thân quá khó coi, thà tôi rút lui sớm. Huống hồ tôi đã lấy tiền chia tay của ta, ta nhất định cũng sẽ cảm thấy tôi cũng chẳng khác gì những người phụ nữ khác ham muốn tiền của ta.
Cũng đúng là không khác gì, đàn ông là cát trong tay, không giữ .
Vẫn là tiền trong tay mới có cảm giác an toàn.
Chỉ là tôi không ngờ Thẩm Hách lại hào phóng như , nhiều hơn những người phụ nữ tôi tiễn trước đây một con số 0.
500 vạn đủ để tôi về quê mua một căn biệt thự an hưởng tuổi già rồi.
“Ngủ với một người đàn ông còn đẹp trai hơn cả người mẫu, còn nhận số tiền cả đời cũng không kiếm .”
“Trần Hảo, số cậu thật tốt hi hi hi.”
Chưa kịp vui mừng hai ngày, tôi đã ngất xỉu vì đau bụng kinh.
Tỉnh dậy, thân liền lải nhải mắng tôi vì kiếm tiền mà không chăm sóc tốt cho bản thân. Nói gì cũng phải lôi tôi đến bệnh viện kiểm tra một chút.
“Đau bụng kinh không phải là chuyện nhỏ, nhất định phải điều trị cho tốt.”
Tôi cầm túi thuốc trong tay, ngoan ngoãn gật đầu. Về đến nhà, tôi mơ màng ngủ thiếp đi, lại bị một tràng tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức.
Ngoài cửa là Thẩm Hách mồ hôi nhễ nhại, hai mắt đỏ hoe, trông có vẻ hơi chật vật. Chưa kịp để tôi lên tiếng, Thẩm Hách đã hung hăng ép tôi vào cửa.
“Trần Hảo, đừng hòng mang thai con của tôi rồi kết hôn với người khác!”
13
Mặc dù tôi đã giải thích hết lời rằng tôi căn bản không có thai, Thẩm Hách vẫn tỏ vẻ không tin tưởng tôi.
“Vậy đến khoa phụ sản gì?”
“Anh trai, khoa phụ sản là khoa phụ khoa cộng với khoa sản. Không phải ai đến đó cũng đều là để sinh con đâu.”
Mất công nửa ngày tôi mới giải thích rõ ràng tôi đến đó chỉ là để khám đau bụng kinh.
“Sao kỳ kinh của lại đến sớm ?” Nói đến đây, Thẩm Hách ấp úng, xấu hổ cúi đầu hỏi: “Chẳng lẽ là có liên quan đến việc ‘chuyện ấy’ với tôi?”
“Tên biến thái, sao lại lén ghi nhớ ngày tháng của tôi?”
…
Từ hôm đó trở đi, Thẩm Hách như kẻ vô công rỗi nghề, mỗi sáng đều đúng giờ xuất hiện ở dưới lầu nhà tôi. Hàng ngày đều là những chiếc xe sang trọng khác nhau đậu bên đường, hàng xóm đều tưởng tôi chuyên câu đại gia.
Ngày nào cũng người khác nhau, ngày nào cũng có trò mới.
“Cô em, sao em giỏi thế? Chỉ cho với.” Anh đầu trọc tò mò hỏi bí quyết của tôi.
Tôi đánh giá hắn ta từ đầu đến chân: “Đầu to khắc vợ.”
“Hừ, đây 1 !”
Có lẽ không chịu nổi việc tôi năng bậy bạ, Thẩm Hách kéo tay tôi ném thẳng vào xe của ta. Anh đầu trọc vẫn còn đang hét: “Lần sau có em nào ngon giới thiệu cho nhé.”
Tôi đồng ý lia lịa, Thẩm Hách mặt mày đen sì hỏi: “Bình thường cũng chuyện với đàn ông lạ như à?”
“Anh ta khác.”
“Khác chỗ nào?”
“Anh ta là 1.”
Cuối cùng Thẩm Hách không nhịn nữa, tức giận : “Cô có biết tôi ngày nào cũng đến nhà gì không?”
Mặc dù trong lòng đã rõ, tôi vẫn giả vờ ngốc nghếch.
“Không có việc gì chứ gì, xem ra Thẩm thị sắp sản rồi, sếp ngày nào cũng lang thang ngoài đường.”
Thẩm Hách tức giận đến mức suýt nữa không thở nổi, hai mắt trợn trắng, tôi còn tưởng ta sắp ngất xỉu đến nơi.
“Thẩm thị bận rộn như thế nào không biết à? Tôi mỗi ngày bỏ mặc hợp đồng mấy trăm triệu không ký mà đến chơi với , coi tôi là không khí à?”
Nhận ra ta thực sự tức giận, tôi mới im miệng.
Thấy tôi như con chim cút, Thẩm Hách thở dài, hạ giọng: “Trần Hảo, tôi đang theo đuổi .”
Tôi chưa bao giờ con trai thích, cũng chưa bao giờ có ai gọi tên tôi một cách trìu mến như . Trong nháy mắt, tôi hơi sững sờ, rất nhanh lại phản ứng lại.
“Thẩm Hách, chúng ta không hợp.”
“Không hợp chỗ nào? Cô chưa chồng, tôi chưa vợ.” Nói đến đây, ta hét to: “Bảo cái tên đối tượng kết hôn không ra gì kia cút đi, là ông đây đến trước!”
Nói về việc về quê kết hôn chỉ là lời dối tôi thuận miệng bịa ra, không ngờ ta lại coi là thật. Nhất thời tôi cũng không biết có nên giải thích rõ ràng hay không.
“Thanh niên quê mùa nào so với tôi? Có đẹp trai bằng tôi không? Có giàu bằng tôi không? Có phong lưu phóng khoáng bằng tôi không?”
Tôi lắc đầu, một câu kết liễu.
“Tôi thích chim chung thủy, chim của không chung thủy.”
Thẩm Hách cứng họng, mặt đỏ bừng: “Tôi… tôi không chung thủy chỗ nào?”
“Đừng quên của đều là do tôi tiễn đi, Thẩm Hách, có lẽ tôi còn nhớ tên của họ rõ hơn đấy.”
Nhắc đến chuyện này, Thẩm Hách đầy mặt khinh thường: “Họ là của tôi từ khi nào?”
Bạn thấy sao?