Nhưng thật không may, sự ủy khuất lớn nhất của tôi lại đến từ ta.
Tôi chậm rãi ngồi xổm xuống trước ghế sofa, có lẽ vì những ủy khuất chất chồng trong lòng, hoặc có lẽ vì nỗi thất vọng đã tích tụ từ lâu, nước mắt tôi cuối cùng cũng rơi.
Nhưng sau khi khóc nửa tiếng.
Chuông cửa lại vang lên.
Tôi nghĩ đó là Tạ Kỳ, không có ý định ra mở cửa.
“Cút đi có không? Phiền quá.”
Nhưng giây tiếp theo, giọng quen thuộc của Chu Hạ Trần vang lên.
“Là , Chu Hạ Trần.”
Tôi vội vã rút vài tờ khăn giấy lau nước mắt.
Soi vào màn hình điện thoại để chỉnh lại mái tóc, cố gắng tỏ ra bình thường và mở cửa.
Tôi : “Anh, sao lại đến đây?”
“Anh vừa nhắn tin cho em ở dưới nhà không thấy em trả lời, nên lên đây tìm.”
“Em vừa không để ý điện thoại.” Mở cửa xong, tôi lập tức quay người đi vào trong, không muốn để thấy đôi mắt đỏ hoe của mình.
Nhưng đột nhiên, cổ tay tôi bị nắm lại.
Anh kéo tôi về phía mình.
“Sao em khóc?”
Nụ trên môi hoàn toàn biến mất.
Thay vào đó là sự giận dữ:
“Vết thương trên mặt em là do ai ?
“Tạ Kỳ?
“Hay em của ta?”
Tôi , kể lại những gì vừa xảy ra.
Anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, khử trùng vết thương nhỏ trên cằm, rồi kéo tôi vào vòng tay của .
“Nghe này, loại rác rưởi đó không đáng để em phải khóc.”
Anh nhận một cuộc gọi: “Được rồi, tôi sẽ đến ngay.”
Tôi nghĩ có việc phải đi, liền cúi đầu, cảm thấy hơi hụt hẫng.
Nhưng không ngờ, chỉ ra ngoài lấy bánh kem, trên tay còn cầm một bó hoa tulip mà tôi thích nhất, đưa cho tôi:
“Chúc mừng em vì đã bỏ một gã rác rưởi.
“Chúc mừng sinh nhật, Giang Tiểu Du.”
9
Rõ ràng là tôi đã khóc đủ trước khi đến.
Rõ ràng là từ khi đến, tôi đã cố không khóc.
Nhưng khi nghe câu này, tôi không kìm nước mắt.
Nhưng lần này, tôi không khóc vì Tạ Kỳ nữa.
Mà là vì tôi đã nghe lại cái tên thân thương và độc nhất dành riêng cho tôi, đã từ rất lâu rồi.
Ngày xưa, luôn gọi tôi là “Giang Tiểu Du.”
Lúc đó, tôi còn học tiểu học, bị một cậu bé mập trong khu phố bắt nạt và khóc.
Anh đã đòi lại công bằng cho tôi, tôi vẫn tiếp tục khóc.
“Giang Tiểu Du, đừng khóc nữa.” Anh cố gọi tôi như để dỗ dành.
Tôi lập tức quên đi việc khóc và : “Em tên là Giang Du, không phải Giang Tiểu Du. Anh đừng nhầm nữa.”
“Được thôi, Giang Tiểu Du.”
“Ăn cơm đi, Giang Tiểu Du.”
“Chưa về nhà à, Giang Tiểu Du?”
Tôi đã quen với việc gọi tôi như .
Ngày tôi rời đi, đứng bên cửa xe, cúi xuống và xoa đầu tôi: “Nhớ thường xuyên gọi điện cho nhé, Giang Tiểu Du.”
Ở một nơi khác.
Tạ Kỳ đưa Tiểu Kiệt về nhà mình và dỗ dành ấy một lúc lâu.
Tiểu Kiệt : “Anh Tạ Kỳ, hay là em xuống xin lỗi chị Giang Du đi, cảm giác chị ấy giận dữ lắm.”
“Em đâu cố ý, ấy lại tát em. Lần này ấy thật sự quá đáng rồi.”
Đêm đã khuya, gần mười hai giờ.
Khó khăn lắm Tạ Kỳ mới dỗ Tiểu Kiệt vào phòng khách ngủ.
Bỗng chuông cửa reo vang.
Phản ứng đầu tiên của là nghĩ rằng Giang Du đến.
Nhưng lúc này vẫn còn đang giận, nếu Giang Du đến để xin lỗi, tạm thời không có ý định tha thứ.
Nghĩ , Tạ Kỳ bước ra cửa.
Nhưng vừa mở cửa ra, chưa kịp rõ ai, đã cảm nhận một cú đ.ấ.m mạnh mẽ vào mặt, nóng rát.
Anh ôm lấy nửa bên mặt đau đớn.
Khi rõ người trước mặt, mới nhận ra đó là Chu Hạ Trần, trông vô cùng tức giận.
“Anh em, cậu cái gì ? Tôi có chọc giận gì cậu đâu?”
“Ai là em với cậu? Cậu không biết mình đã gì à? Não cậu úng nước à?”
Tạ Kỳ nhớ rõ Chu Hạ Trần rất ít khi chửi thề. Đây là lần đầu tiên thấy Chu Hạ Trần tức giận đến .
Khi Tạ Kỳ định phản ứng lại, lại bị đ.ấ.m thêm hai lần. Vừa né tránh, vừa : “Được rồi, rồi, tôi hiểu cậu là trai muốn bảo vệ Giang Du, nghe tôi giải thích đã…”
“Đầu óc cậu không tỉnh táo thì đừng đến phiền Giang Du nữa. Tôi không có hứng nghe giải thích của cậu.”
“Không phải cậu là người có lý lẽ sao? Tôi còn coi cậu là em cơ mà…”
Nhưng Chu Hạ Trần không nghe lời giải thích của , đánh xong rồi đi thẳng.
Sau khi bị đánh một trận, Tạ Kỳ cực kỳ bực bội.
Nói thật, nếu không vì đang việc dưới quyền Chu Hạ Trần, sẽ không để yên mà không đánh trả hay cãi lại.
Nhưng nghĩ kỹ lại, trong chuyện này đúng là có lỗi.
Lúc ở nhà Giang Du, xử lý không đúng. Anh chỉ lo nghĩ đến việc Tiểu Kiệt bị ung thư và không thể chịu cú sốc.
Nhưng lại quên mất rằng Giang Du cũng bị thương ở cằm, một coi trọng khuôn mặt mình là điều hoàn toàn bình thường.
Chỉ có điều dạo gần đây cứ suy nghĩ lệch lạc về chuyện bệnh tật của Tiểu Kiệt.
Chỗ bị đánh trên mặt vẫn còn đau âm ỉ. Nghĩ đến đó, vò đầu đầy phiền não.
Thôi, cứ để mọi chuyện lắng xuống đã.
Đợi ấy hết giận, sau đó sẽ mua một món quà đắt tiền để dỗ dành ấy. Chắc không có vấn đề gì lớn đâu.
10
——-Giang Du —
Sáng hôm sau, tôi thức dậy với tâm trạng khoan khoái chưa từng có.
Kéo rèm cửa ra, bầu trời xa xăm đã bắt đầu ửng sáng.
Nhờ có Chu Hạ Trần, tôi sẽ nhớ mãi sinh nhật tuổi 25 của mình vẫn có những khoảnh khắc thật vui vẻ.
Tối qua, ở lại với tôi, trò chuyện và an ủi tôi.
Đến khuya, tôi dần buồn ngủ và không hay biết đã tựa vào ghế sofa mà ngủ thiếp đi.
Nhưng khi tỉnh dậy, tôi đã ở trên giường.
Phòng khách yên tĩnh.
Anh vẫn nằm trên chiếc sofa của tôi, chân dài hơi co lại, một tay đặt trên trán.
Anh yên lặng như một ngôi sao tĩnh mịch.
Tôi vội vàng vào phòng lấy một chiếc chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp lên người .
Tôi lẻn vào bếp và chuẩn bị nấu hai bát mì.
Vừa cho mì vào nồi, giọng của Chu Hạ Trần vang lên từ phía sau.
“Giỏi nhỉ, giờ cũng biết nấu mì rồi.”
Tôi quay lại, thấy tựa người vào khung cửa, đầy dịu dàng.
“Bình thường thôi, đứng thứ ba thế giới.” Tôi cũng , “Nhưng em không đảm bảo là nó ngon.”
Ngày trước khi tôi còn ở nhà .
Bạn thấy sao?