Yêu Em Sâu Đậm – Chương 5

CHƯƠNG 5

7

Cách giải quyết này thật là có một không hai.

Biểu cảm của tôi lúc đó chỉ có thể diễn tả bằng bảy chữ: “Cụ già trên tàu điện điện thoại.”

Tôi nhắn lại: 【Nếu thấy vui thì tốt thôi. Tôi không có vấn đề gì. Nhưng biết rõ mối quan hệ của tôi với ấy mà, đúng không?】

Tạ Kỳ trả lời: 【Biết chứ, Chu Hạ Trần đã với rồi. Em ở nhà ấy mười năm mà, chính vì mới yên tâm. Anh ấy chắc chắn sẽ chăm sóc em như chăm sóc Tiểu Kiệt thôi.】

“…”

Thật khó để đánh giá.

Tôi cất điện thoại, quay sang hỏi Chu Hạ Trần.

“Vậy là, Tạ Kỳ nhờ đến đón tôi à?”

“Em có thể hiểu như ,” nhạt, ngón tay gõ nhẹ vào vô lăng, “ cũng có thể không hiểu như .”

Tôi hơi khó hiểu, quay đầu tôi: “Sao, em không thích đến đón à?”

“Thích chứ, sao lại không thích? Hồi cấp ba không phải cũng đón tôi về nhà sao, lúc đó đi xe đạp mà.”

“Đúng , hồi đó em nhát gan lắm, mỗi lần ngồi phía sau đều nắm chặt vạt áo . Hết một học kỳ, mấy chiếc áo đồng phục của đều gần như dài đến đầu gối rồi.”

“Ha ha ha, gì có chuyện đó phóng đại thế.”

Nhưng niềm vui lúc đó thật sự rất đơn giản.

Ngồi sau xe đạp xuống dốc, gió thổi qua mặt, lòng tôi ngập tràn niềm vui.

Những ngày tiếp theo, Chu Hạ Trần đều đến đón tôi đúng giờ, đưa tôi đi ăn tối.

Còn Tạ Kỳ thì như biến mất khỏi thế gian, tôi cũng không còn muốn bận tâm về nữa.

Cho đến hơn nửa tháng sau, vào đêm sinh nhật của tôi.

Tạ Kỳ bất ngờ xuất hiện trước cửa nhà tôi.

Anh cầm tay trái một trái sầu riêng mà tôi thích nhất, tay phải cầm một chiếc bánh sinh nhật.

Anh với tôi: “Em không mở cửa thì bị bảo vệ đuổi đi mất. Sầu riêng này mùi nặng quá.”

Sau khi đặt đồ xuống, liền ôm lấy tôi.

Tôi lạnh lùng đẩy ra: “Ha ha, ban ngày đồng nghiệp tôi đã tổ chức sinh nhật rồi.”

“Em này, cứng đầu thật. Đồng nghiệp sao có thể so với trai ? Thật ra, muốn đợi đến sinh nhật em để dỗ em đây. Ngốc ạ, em tưởng quên sinh nhật em sao?”

“Đừng dùng chiêu này với tôi. Không phải còn có em tốt của để ở bên à?”

“Không ở bên ấy nữa, vì…” Anh ngừng một chút rồi tiếp, “Cô ấy cũng đến đây để chúc mừng sinh nhật em. Anh nghĩ rằng giữa hai người có chút hiểu lầm, muốn nhân dịp này để hóa giải.”

Tôi còn chưa kịp phản ứng.

Tiểu Kiệt nhảy phốc vào như một khỉ từ ngoài cửa.

“Chị ơi, sinh nhật vui vẻ nhé!”

Chỉ nghe thấy một tiếng “phụt”, pháo giấy trong tay ấy nổ tung, mảnh vụn rơi đầy sàn nhà.

Lúc này, không khí vốn đã không mấy dễ chịu lại trở nên ngột ngạt hơn.

ấy muốn diễn, tôi cũng sẽ diễn cùng ấy một màn cuối.

“Em biết chị luôn có chút hiểu lầm với em. Chị là người mà Tạ Kỳ thích nhất. Em đã chiếm thời gian của ấy lâu như , thật sự, thật sự rất xin lỗi.” Nói đến đây, nước mắt ấy đã tràn đầy mắt, “Xin lỗi, tôi bị mắc chứng dễ khóc.”

Tạ Kỳ lập tức rút khăn giấy ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho .

Động tác thuần thục như thể đã nhiều lần.

“Đừng khóc, Tiểu Kiệt. Giang Du không phải người không biết lý lẽ đâu.”

Tôi khoanh tay, đứng yên ấy.

Thấy tôi không phản ứng, ấy tiếp tục: “Sau này khi em không còn nữa, chỉ còn chị ở bên Tạ Kỳ thôi…”

“Đủ rồi, hôm nay là sinh nhật của tôi, không phải buổi xin lỗi của .”

Tôi không cảm thấy gì cả, Tạ Kỳ lại bị lời đó cho mắt đỏ hoe.

Anh với tôi: “Em cứ chuẩn bị bánh kem đi, đi mở sầu riêng đã.”

Lúc này, Tiểu Kiệt : “Để em cắt bánh!”

Tôi đáp: “Không cần, tôi tự cắt.”

Cô ấy bĩu môi: “Chị không cho em cắt à? Chẳng lẽ em đã xin lỗi rồi mà chị vẫn còn không chịu tha thứ sao?”

8

Tôi ngừng tay, : “Giả bộ gì nữa, vắt nước mắt không mệt à? Lời xin lỗi của đáng giá bao nhiêu?”

Mắt ấy thay đổi: “Haha, thì sao? Chị biết đấy, Tạ Kỳ không chịu nổi khi thấy em khóc.”

Nói rồi ngồi xổm xuống bên cạnh bàn trà: “Chị không cho em tham gia, thì em nhất định phải tham gia. Chị không cho em cắt bánh sinh nhật của chị, thì em nhất định phải cắt.”

Nhưng vừa khi ấy định cầm lấy d.a.o cắt bánh, tôi nhanh hơn một giây và cầm d.a.o trước.

Không ngờ ấy lại lao vào giật d.a.o từ tay tôi, hoàn toàn khác với hình ảnh yếu đuối vừa nãy, hành như một kẻ điên.

Chỉ một sơ suất nhỏ, mặt tôi bị trầy xước.

Tôi chạm vào vết thương, cảm nhận m.á.u ở dưới cằm.

Cô ấy sững sờ trong giây lát: “Mặt chị…!”

Không nghĩ nhiều, tôi tát ấy một cái thật mạnh.

Tiếng vang giòn tan: “Cô bị ung thư dạ dày chứ không phải ung thư não, đúng không?”

“Chuyện gì thế?”

Tạ Kỳ vội vàng bước vào.

Cảnh tượng trước mắt là Tiểu Kiệt với những giọt nước mắt to như hạt đậu, ôm mặt bị tát khóc: “Anh Tạ Kỳ, em lỡ trầy mặt chị Giang Du, em xin lỗi, thật sự xin lỗi.”

Tôi tiến lại gần, túm lấy cổ áo ấy.

“Cô có thể thôi khóc không? Đứng lên và rõ mọi chuyện đi…”

“Đủ rồi, Giang Du!”

Tạ Kỳ đột nhiên hét lớn, ngắt lời tôi và kéo Tiểu Kiệt đứng sau lưng , như thể tôi là một con quái vật.

“Cô ấy sắp c.h.ế.t rồi, em còn tính toán gì nữa? Bác sĩ đã ấy không thể chịu đựng thêm bất kỳ cú sốc nào.” Anh tôi với ánh mắt đầy thất vọng, lắc đầu, “Em có biết ấy còn sống bao lâu không? Vết thương trên cằm em chẳng đáng gì so với mạng sống của ấy. Em không thể bỏ qua chuyện này sao?”

Nếu trước đây tôi chỉ thất vọng về .

Thì giờ đây, tôi hoàn toàn cảm thấy ghê tởm và chỉ muốn úp đầu ta vào bánh sinh nhật để ta tỉnh ra.

Tiểu Kiệt chưa chết.

Nhưng người mà trước đây luôn tôi hết mực, người từng rất rõ ràng trong mọi chuyện – Tạ Kỳ – đã c.h.ế.t rồi.

Tôi cầm chiếc bánh kem lên, ném thẳng vào mặt ta: “Cút đi, chia tay.”

Tạ Kỳ lạnh lùng : “Chia tay? Nếu em không thì cũng sẽ thôi.”

Tiếng cửa đóng sầm lại, mang theo sự im lặng c.h.ế.t chóc.

“Anh từng sẽ không để em chịu bất kỳ ủy khuất nào.”

Đó là những gì Tạ Kỳ từng hứa với tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...