Nếu là trước đây, có lẽ tôi sẽ từ chối.
Nhưng bây giờ, dường như tôi không có lý do để từ chối.
Anh ấy có em nhỏ để chăm sóc, còn tôi, chẳng lẽ không thể có một “người tốt” sao?
“Được, qua đón tôi.”
Chu Hạ Trần đến rất nhanh như thường lệ.
“Xuống đi.”
Hôm nay mặc một chiếc áo khoác phong cách thoải mái.
Mái tóc vuốt một cách lười biếng, và khi thấy tôi, khóe miệng nở nụ nhẹ.
Tôi bất chợt nhớ đến những ngày trung học.
Lúc đó, tôi thường đợi ở cửa lớp, chờ tan học rồi chở tôi về nhà bằng xe đạp.
Các trong lớp đều biết mối quan hệ của chúng tôi.
Khi đám lần lượt bước ra khỏi lớp, tôi nghe thấy những tiếng gọi: “Em !”
Chu Hạ Trần mắng: “Cút đi chỗ khác, từ khi nào em tôi lại thành em của các cậu?”
Rồi xoa đầu tôi, khoác vai tôi và dẫn tôi xuống cầu thang: “Đừng nhận bừa trai, hiểu không?”
“Em đâu có nhận bừa.”
Thoáng cái đã nhiều năm trôi qua.
Tôi giấu đi những suy nghĩ của mình, mỉm với : “Anh.”
“Ừ, em muốn ăn gì?”
“Gì cũng .”
Trong lúc đang ăn, Tạ Kỳ nhắn tin cho tôi.
“Hôm qua ở Disneyland cả ngày, mệt c.h.ế.t đi . Về nhà lăn ra ngủ li bì rồi.”
“Em , em đang gì?”
“Em không giận đấy chứ?”
Tôi thật sự muốn .
Anh ấy đã đến mức không còn nhận ra tôi có giận hay không nữa.
Tôi chỉ nhắn lại một câu: 【Chia tay đi.】
6
Sau đó, tôi đặt điện thoại sang một bên.
Chu Hạ Trần hỏi tôi: “Có chuyện gì ?”
“Tôi vừa chia tay. Anh đúng, tôi thật sự không có mắt chọn trai.”
Người đàn ông mỉm nhẹ.
Dưới ánh đèn ấm áp, khuôn mặt trở nên đặc biệt dịu dàng.
“Bạn trai có thể tìm để chơi , chồng thì không. Đặc biệt là người như Tạ Kỳ, chia tay sớm là một điều tốt.”
Tôi gật đầu, nhớ ra điều gì đó liền hỏi : “Nhưng còn thì sao? Anh đối xử với phụ nữ cũng như à?”
“Không đâu, câu đó sao nhỉ,” suy nghĩ một lát rồi , “đàn ông mà không biết tự trọng, thì giống như…”
“Giống như một quả dưa chuột thối,” tôi tiếp lời.
Nói xong, tôi bật : “Anh cũng biết câu này à, thú vị đấy.”
“Vậy nên, đừng hiểu lầm .”
Thật kỳ lạ.
Tạ Kỳ từng với tôi rằng Chu Hạ Trần là một tay chơi trường, luôn qua lại với nhiều phụ nữ.
Thật ra lúc đó tôi không tin, vì Tạ Kỳ khẳng định quá chắc chắn nên tôi cũng bán tín bán nghi. Dù sao thì, với ngoại hình và khí chất của Chu Hạ Trần, không khó để thu hút phụ nữ.
Hôm sau khi tan , một đồng nghiệp đến bên tôi và : “Cứu tôi với, dưới sảnh công ty xuất hiện một chàng siêu đẹp trai. Tôi đã có chồng tim tôi lại rung rồi.”
Tôi hờ hững: “Thật à? Đẹp trai đến mức nào?”
“Cực kỳ đẹp trai, thật là còn đẹp hơn trai cậu mấy lần.”
Nói xong, ấy còn đưa tôi xem bức ảnh ấy chụp lén.
“Nhưng tôi đoán là ấy đến đón .”
Người đàn ông mặc áo sơ mi đen, vóc dáng cao lớn, gương mặt lạnh lùng, mắt cúi xuống điện thoại.
Đó không phải là Chu Hạ Trần sao?
Tôi xuống dưới lầu, từ xa đã thấy dáng vẻ quen thuộc của ấy.
“Này, đẹp trai.”
Anh mỉm bước tới: “Mới có hai ngày không gặp mà đã thân thiết rồi à?”
“Không phải, không biết đâu, chỉ mình thôi mà đã náo cả nhóm chat của công ty tôi.”
Tôi nhớ lại hồi cấp ba, vào giờ ra chơi.
Chu Hạ Trần đi mua đồ ăn vặt, tiện thể ghé qua tòa nhà tôi học để tìm tôi, mang cho tôi đồ ăn.
Mỗi lần như thế đều xôn xao cả tầng lớp học của tôi.
Khi đi rồi, tôi chia đồ ăn cho các , họ vừa ăn vừa than thở: “Giang Du, tôi ghen tị c.h.ế.t mất. Anh trai cậu không chỉ là hot boy của trường mà còn tốt với cậu như , ôi trời.”
Tôi thật sự rất tự hào.
Thời gian trôi qua thật nhanh, ấy vẫn luôn thu hút như xưa.
“Vậy, sao lại đến đây? Đón à?”
Anh tôi: “Anh đến đón em.”
Tối hôm đó, dẫn tôi đi ăn, chúng tôi chuyện rất lâu, sự xa cách ban đầu dường như đã tan biến.
“Anh đón tôi tan thật à?” Tôi nghiêng đầu , “Anh tốt quá nhỉ?”
“Chuyện này có gì đâu mà tốt.” Anh khẩy.
Có vài tin nhắn từ Tạ Kỳ.
Sau khi tôi nhắn tin chia tay, tôi không còn để ý đến nữa.
【Chúng ta đã hứa với nhau rằng không ai hai từ chia tay tùy tiện cơ mà.】
【Anh biết em đang giận dỗi, không đồng ý chia tay.】
【Đừng không trả lời WeChat, em .】
【Anh biết em giận vì không ở bên em, không giữ lời hứa đón em tan .】
【Nhưng em yên tâm, đã nhờ một người em đến đón em trong thời gian này rồi. Anh sẽ ở bên Tiểu Kiệt một thời gian, ấy sẽ thay đón em.】
Sau đó là vài biểu tượng cảm “ em.”
Bạn thấy sao?