Tôi liếc ấy một cái: “Ồ, còn chọn giỏi lắm à?”
“Xin lỗi, còn độc thân, vấn đề đó không tồn tại.”
Tôi không tin: “Anh độc thân? Thật à?”
Hồi học cấp 3, ấy đã rất các thích.
Thư nhận liên tục, nhờ ấy mà nhiều còn tặng đồ ăn để lấy lòng tôi.
Tôi nhớ năm tôi học lớp 12, không lâu sau đó, tôi nghe mẹ tôi chuyện với mẹ ấy , rằng ấy đã có ở đại học.
Vì chuyện đó, tôi đã khóc trong chăn suốt mấy ngày.
Vậy mà bây giờ ấy ấy độc thân, tôi hoàn toàn nghi ngờ.
“Tại sao phải dối em?”
“Ừ, cũng phải.”
Khi tôi chuẩn bị xuống xe, tôi nhận ra cửa xe không mở .
“Không định kết trên WeChat rồi mới đi à?”
Về đến nhà không lâu sau, tôi nhận điện thoại của Tạ Kỳ.
“Em về đến nhà an toàn chưa?”
“Về đến rồi. Tối nay không về thật sao?”
“Anh không về đâu. Tiểu Kiệt không có ai chăm sóc, không yên tâm. Em ngủ sớm đi, đừng lo cho .”
4
Sau khi tắm xong, tôi thấy bài đăng của Tiểu Kiệt trên mạng xã hội.
Tôi hơi ngạc nhiên.
Nhưng cũng có phần đoán trước .
Trước đây khi tôi kết với ấy, ấy đã chặn tôi xem trang cá nhân của mình.
Bài đăng có nội dung: “Không gì bằng có bên cạnh.”
Kèm theo là bức ảnh Tạ Kỳ nằm ngủ gục bên giường bệnh của ấy, còn ấy giơ tay tạo hình chữ “V” đầy đắc ý.
Cùng lúc đó, tôi nhận một loạt thông báo trên mạng xã hội.
Chu Hạ Trần đã thích tất cả các bài đăng cũ của tôi, duy chỉ bỏ qua những bức ảnh chụp chung với Tạ Kỳ và những khoảnh khắc cảm của chúng tôi.
Không biết ấy có ý gì nữa.
Vài ngày sau, Tề Kiệt xuất viện.
Theo lời ấy thì đã bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, bác sĩ khuyên không nên điều trị thêm, cứ ăn uống thoải mái.
Vì thế, Tạ Kỳ đã từ chối rất nhiều công việc.
Anh muốn ở bên ấy trong những ngày cuối đời.
Ban đầu tôi cũng chịu đựng, dù sao người sắp c.h.ế.t thì cũng nên ưu tiên.
Nhưng rồi tôi phát hiện ra rằng Tề Kiệt muốn chiếm lấy toàn bộ thời gian rảnh của Tạ Kỳ.
Nhiều lần khi chúng tôi đang ăn tối cùng nhau, chỉ cần một cuộc gọi từ ấy là lại vội vàng xin lỗi tôi và bỏ tôi ngồi lại.
Sau vài lần như , tôi không thể chịu nổi và cãi nhau với :
“Thời gian ấy chẳng còn nhiều, chẳng phải để ấy ở với gia đình sẽ tốt hơn sao?”
“Gia đình ấy không quan tâm lắm, ấy đến từ một gia đình đơn thân. Anh nghĩ em có thể hiểu mà…”
“Tôi hiểu cái quái gì chứ? Anh thi thoảng đến thăm thì không sao, cũng đừng biến mình thành bảo mẫu luôn sẵn sàng có mặt bất cứ lúc nào không? Anh không có chút giới hạn nào sao?”
“Cô ấy là em đã chăm sóc từ nhỏ, giờ ấy bị ung thư cần người ở bên. Em không thể thôi… Thôi rồi, không muốn cãi nhau với em nữa, em cũng đừng cố chuyện.”
Tôi tức giận: “Chuyện của thì tự chịu, đừng đổ lỗi cho tôi có không?”
Anh vò đầu bứt tai, đầy phiền muộn: “Anh thật sự không biết phải sao, Giang Du. Em thông cảm cho không? Cô ấy chỉ còn sống một hoặc hai tháng nữa thôi. Anh hứa, chỉ coi ấy là em .”
“Tôi không muốn can thiệp vào chuyện của . Anh cứ việc ở bên ấy, không cần báo với tôi.”
Sáng thứ Bảy hôm đó, tôi nhận điện thoại từ Tạ Kỳ.
“Em từng muốn đi Disneyland phải không?”
“Đúng . Còn chuyện của em dễ thương kia thì sao?”
Tôi tưởng rằng nhận ra lỗi lầm và muốn bù đắp cho tôi, câu tiếp theo của là: “Vừa hay Tiểu Kiệt cũng ấy muốn đi. Em có muốn đi cùng không? Nếu em đi, sẽ mua thêm một vé.”
Tôi tức giận không thể chịu nổi.
“Cùng đi với họ ư?” Nghe như thể đưa ta đi rồi tiện thể rủ tôi đi cùng, tôi nghe mà như thể mình là người thừa .
“Tôi không đi.”
“Tại sao? Em luôn muốn đi mà?”
Trước đây rất thông minh, từ khi Tề Kiệt đòi tự tử, não dường như rỉ sét.
Tôi đáp: “Ha ha, thật chán ngắt. Ai lại đi Disneyland mà còn mang theo em ?”
Lúc này, từ đầu dây bên kia vang lên giọng điệu có chút uất ức của Tề Kiệt: “Chị không đi vì ghét em sao? Hay chị ngại căn bệnh của em?”
Tạ Kỳ đáp: “Cũng không phải là ghét, chỉ là em từng gọi điện nhiều lần cho , nên ấy nghĩ ngợi nhiều thôi.”
Tề Kiệt đầy uất ức: “Thôi, Tạ Kỳ, em biết có gì cũng vô ích. Hay là với chị ấy đi đi, dù sao em cũng thế này rồi, mọi người không cần để ý đến cảm của em.”
Nghe thấy , Tạ Kỳ lại cảm thấy mình thật tồi tệ.
“Đừng như , có thể đưa Giang Du đi Disneyland sau. Nhưng lần này, phải ở bên em.”
5
Tôi cúp máy, không muốn nghe tiếp cuộc đối thoại kéo dài này.
Tim tôi đau nhói và cảm thấy buồn nôn.
Cả ngày hôm đó, không nhắn tin thêm cho tôi.
Tối đến, tôi lại thấy Tề Kiệt đăng tải một loạt ảnh chín tấm.
Gần như mỗi tấm đều là ta khoác tay Tạ Kỳ, đầu tựa vào vai .
Hai người trông như một cặp đôi đang nhau say đắm.
Cô ấy viết: “Vẫn là tốt với em nhất.”
Và tự bình luận: “Mọi người đừng đoán bừa nhé, đây không phải là công khai mối quan hệ đâu. Đây là thanh mai trúc mã của em đó. Nhưng hôm nay người chụp ảnh cho bọn em ở Disneyland rằng bọn em rất đẹp đôi, haha.”
Suýt nữa tôi quên mất, con chuột cống này vẫn nằm trong danh sách bè của tôi. Tôi đã xóa ấy khỏi WeChat.
Lúc đầu năm, khi Tạ Kỳ mua xe, hứa sẽ đón tôi sau mỗi buổi việc.
Thế những ngày gần đây, chưa từng đến đón tôi lần nào. Những đồng nghiệp thích hóng hớt bắt đầu hỏi tôi bóng gió rằng có phải tôi chia tay rồi không.
Tôi chỉ trả lời hai chữ.
“Sắp rồi.”
Sau nỗi buồn chỉ còn lại sự thất vọng không ngừng tích tụ.
Rốt cuộc thì mục đích của Tề Kiệt cũng chỉ là thế, tôi sẽ không để ta đạt nó dễ dàng như .
Lúc này, tôi nhận tin nhắn WeChat từ Chu Hạ Trần.
“Ăn tối chưa?”
Tôi không biết nấu ăn.
Bình thường Tạ Kỳ sẽ đón tôi sau giờ và chúng tôi cùng đi ăn.
Nhưng dạo gần đây, tôi liên tục ăn đồ ăn ngoài mấy ngày liền.
Tôi đã chán ngán, mở ứng dụng đặt đồ ăn suốt mười phút mà không tìm gì vừa ý.
“Chưa, tôi đang định đặt đồ ăn.”
“Ở nhà à?”
“Ừ.”
“Vậy thì tôi qua đón em, mình đi ăn gì ngon nhé, đồ ăn ngoài không tốt đâu.”
Bạn thấy sao?